Nhắc đến chuyện thần tiên, trường sinh bất lão, ai ai cũng ao ước, ai ai cũng mong cầu. Kẻ sỹ thì chu du khắp núi Nam bể Bắc mà tìm cho kỳ được, đấng quân vương thì chiêu mời cống nạp, người dân tôi thì ra công sưu tầm dược phương…

Lại có bài ca rằng:

“Người đời đều khen thần tiên hay
Mà chuyện công danh lại vẫn say
Tướng soái bây giờ ở đâu nhỉ?
Một dãy mồ hoang cỏ mọc dày

Người đời đều khen thần tiên hay
Những hám vàng bạc lòng không khuây
Suốt ngày những mong chứa cho đầy
Đến lúc đầy rồi nhắm mắt ngay”

(Trích: Hồng Lâu Mộng – Tào Tuyết Cần)

Cứ như câu chuyện kể sau đây thì chỉ là chuyện khôi hài:

Thời chiến quốc, có người dâng lên vua nước Sở một vị thuốc bất tử. Người ấy vừa bưng thuốc vào thì có viên quan canh cửa hỏi rằng:

– Vị thuốc này có ăn được không?

Người kia đáp:

– Ăn được!

Tức thì viên quan nọ giằng lấy vị thuốc quý mà ăn.

Chuyện đến tai vua, vua phán bắt viên quan đem xử tử vì tội khi quân, phạm thượng.

Viên quan nọ bèn kêu oan:

– Thần đã hỏi thăm người dâng thuốc, người ấy nói rằng: “Ăn được” nên thần mới dám ăn. Cho nên thần vô tội còn lỗi là ở người dâng thuốc, vì ông ta nói là “thuốc bất tử” nghĩa là ăn vào không chết, thế mà thần mới ăn thì đã sắp phải bỏ mạng… Vậy là “thuốc tử” chứ đâu có thể nói là “thuốc bất tử” được? Bệ hạ xử tội thần thì thật là oan uổng quá!

Vua nghe nói có lý, bèn tha tội cho viên quan ấy.

'Ngọc lành có vết, việc đời đa đoan', hỏi sao con người mãi trầm mê chẳng ngộ?
“Sinh lão bệnh tử là quy luật”, vậy nên thuốc bất tử là không hề tồn tại. Con người muốn thoát ra vòng luân hồi thì phải làm sao? (Ảnh: sciencepress.mnhn)

* * *

Sinh – lão – bệnh – tử vốn là lẽ tự nhiên ở chốn nhân gian. Người ta có sinh thì phải có tử. Kẻ tin rằng sinh tử là nhờ dược phương thì chỉ là chuyện khôi hài chẳng khác nào câu chuyện kể trên. Người ta muốn dưỡng sinh, hưởng thọ ích thì phải tu nhân tích đức, hành thiện, hơn nữa còn cần phải tu luyện trong một pháp môn nào đó mới đắc được. Tuy nhiên vào thời đại hiện nay đạo đức con người đã và đang trượt dốc mỗi ngày, loài người đang đối mặt với những thảm hoạ do chính mình tạo ra.

Ngày nay nếu một người có mong muốn được trường thọ, hưởng phúc dài lâu mà không gặp được Chính Pháp thì cũng chẳng khác nào “mò kim đáy biển”. Có những điều khi đề cập đến dường như xa tận chân trời mà kỳ thực lại gần ngay trước mắt. “Vàng luôn ở quanh ta”, chỉ có điều ta có nhận ra vật báu hay không và có tự cho mình một cơ hội trân quý hay không?

Cuộc đời là một chuỗi những sự lựa chọn. Cơ duyên do Trời định, song cơ hội là do tự mình tạo ra. Có người nói: “Đời còn dài, cơ hội còn nhiều” điều đó tuy không thể phủ nhận nhưng ta nên biết một điều rằng: Cơ hội không gõ cửa nhà ai hai lần, và nếu như hôm nay cơ hội đang gõ cửa nhà bạn thì liệu bạn có đủ lý trí, đủ dũng cảm mà nắm bắt lấy hay không? Bạn có sẵn sàng buông bỏ tất cả những điều xấu xa trong con người mình? Bạn có đủ dũng khí để gác lại những oán, hận, tình, sầu, thị phi, thành bại để hòa mình vào thế giới mới, nơi đạo đức thăng hoa, nội tâm được tu dưỡng, nơi người người đều tin tưởng rằng Chân – Thiện – Nhẫn là chân lý vĩnh hằng? Và nếu hôm nay chúng ta có một sự lựa chọn đúng đắn thì chắc chắn ngày mai chúng ta sẽ không bao giờ phải hối tiếc.

Thiết nghĩ ta đến cõi hồng trần chỉ như một lữ khách tá túc trong quán trọ… Dẫu rằng nơi đây có mọi thú vui cho ta tận hưởng, song đây không phải là nơi nương náu lâu dài. “Ngọc lành có vết, việc đời đa đoan” buồn vui trong chớp mắt, người thay, cảnh đổi, cuối cùng cũng chỉ như giấc mộng hư vô…

Thái Bảo