Xoãi hết chân tay
giữa sân thượng nhìn mây.
Trời nhợt nhạt,
Có tí gì như mưa phùn gió bấc?
Vèn vẹn một quầng trăng trắng đỏ,
Bóng trăng lu,
Trăng sần sùi như nắp sò,
He hé mở…
Giọt ngọc trai cựa quậy,
Sóng trên bờ…
Ta trở mình, gượng thân muốn dậy,
Giấc Trang Chu chao cánh bướm bao giờ?
Những kỷ niệm ào về thác lũ,
Như La Giang ăm ắp nước bờ đê,
Giữa dòng trôi chóng mặt bộn bề …
Chưa kịp gặp ta của ngày thơ bé,
Ta lại đến,
Ta lại đi,
Nhiều Ta thế …
Vừa men ra suối,
Để lại muôn khe róc rách bóng trăm hoa,
Vừa nhìn đàn cá ngược dòng đen trui trũi,
Trước mặt kia, là sông nước sáng lòa…
Như La Giang ăm ắp nước bờ đê. Giữa dòng trôi chóng mặt bộn bề … (Ảnh: Pinterest.com)
Vừa ngắm rừng thông, nghe chim gáy xa xa,
Đã tuồn tuột ngoái sông La,
Xa mờ Hồng Lĩnh.
Cánh buồm ai thấp thoáng?…
Trăng bỗng lu,
Lịm câu hát hai bờ,
Một ví dặm,
Một Đò Đưa,
Một bàn chân quẫy sóng
Tan một vùng trăng mơ…
Kỷ niệm cứ ngập đầy ,
Chất chồng từ muôn thửa,
Một đời ngờm ngợp,
Nghìn kiếp lưa thưa…
Vũ trụ trong thân ta,
Chứa biết mấy cho vừa?
Chợt giật mình,
Một chấm lưa thưa,
Cơn mưa gần đổ,
Ngàn giấc mộng vùi ta trong đó,
Bỗng biến tan,
Con thuyền rời bến đỗ…
Bỏ hết ngoại thân,
Bỏ hết những hư vô,
Ngọc Trai Trăng đã ngậm hết Đại Dương,
Ngậm hết màu xanh,
Ngậm ngàn sóng vỗ…
Thuyền ta đã ra khơi,
Gió trăng nào căng buồm hộ?
Triệu cánh buồm kia,
Có rời ánh trăng lu?
La Vinh
Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn mà chuyên mục Nghệ Thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.