Mưa vẫn không ngừng rơi,
Cứ trắng trời trắng phố,
Gió đã thôi giận dữ,
Bởi cây gần với nhau…
Đèn hai hàng vẫn nở,
Sáng vàng như lụa màu,
Hẹn chờ nhau cuối phố,
Để nghe mưa rì rầm …
Chớp cũng vừa đủ lóe,
Sấm cũng vừa đủ nghe,
Những tầng trời đang mở,
Như thể là xa xăm…
Cơn mưa gọi tuổi nhỏ,
Cùng vầy lội giữa sân,
Mặt sân như láng mỡ,
Chưa vội bấm bàn chân,
Chớp xanh lè như lửa,
Sấm dội tiếng rền rầm,
Vừa bịt tai đã ngã,
Lem nụ cười trên sân…
Mưa không thôi tầm tả,
Vang tiếng cười giòn giã,
Tiếng ộp oạp xa gần,
Mấy chú cóc ngáo ngơ
Giương mắt ếch lặng trân…
Mưa rì rào, rì rào,
Sân thượng tràn trắng nước,
Bỗng dưng có điều ước,
Một mặt sân đất nền,
Vang vang cười giòn giã,
Của một thời hoa niên…
Bạn bè đâu trở lại,
Tản tứ xứ trăm miền,
Say trong Tình mê mải,
Danh Lợi với chức quyền…
Ngày đang dần ngắn lại,
Đời đang dần trôi đi,
Lão Bệnh Tử đang đến,
Ấu thơ có nghĩa gì?
Nhìn qua làn mưa trắng,
Gieo ngọc hát mê say,
Theo ánh chớp rất thẳng,
Ta dong thằng đường mây…
Ôi trần gian mưa bay,
Gió trên này rất thoảng,
Nhạc thơm lừng thấp thoáng,
Ngàn vạn ta trên này …
Hóa ra chỉ một ta,
Lụi lầm trong Tam Giới,
Những thân ta không tuổi
Lại đã lên trên này…
Có phải mưa nông nổi
Gọi ta về đêm nay…
La Vinh
Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn mà chuyên mục Nghệ Thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.