Trời bớt xanh và biển cũng bớt xanh
Chỉ ngềnh đá lạnh tanh
Sao biển cô đơn thế!
Anh về đây nghe thì thầm sóng kể
Lời tự tình thẳm sâu.
Biển ngày xưa, những con sóng bạc đầu
Cồn cào nhớ và yêu thương tràn lấp
Những cánh buồm vào ra tấp nập
Biển trải lòng thẳm xanh.
Đâu biết rằng biển cũng rất mong manh
Một ngày kia bỗng biển yên gió lặng
Những con sóng dường như trĩu nặng
Lặn vào lòng biển sâu.
Cánh buồm xưa đã trôi dạt về đâu
Lòng biển rộng càng trở thành trống vắng
Biển khép mình cho nhạt phai màu nắng
Bãi cát buồn không một dấu bàn chân.
Cánh hải âu chẳng chao liệng xa gần
Mênh mông vậy mà quạnh hiu đến vậy
Ghềnh đá chơ vơ chôn chặt chân đứng đấy
Một vệt lăn dài… đá khóc biển chiều nay!
Bình An
Clip ý nghĩa: Con sâu qua sông bằng cách nào? Trí tuệ binh Pháp Tôn Tử: Biết chờ thời mới có thể thành thục vươn lên