Ngày xửa ngày xưa, xưa lắm rồi, không biết là lâu đến nhường nào. Con người được Thượng đế tạo ra, trước khi rời đi Nữ Oa để lại cho con người vô vàn thức ăn và rất nhiều các loại hạt giống cây trồng.
Năm tháng trôi qua con người ngày càng sinh sôi nảy nở chẳng mấy chốc chỗ lương thực mà Nữ Oa để lại cũng dần dần cạn kiệt. Cuối cùng con người quyết định đem những hạt giống kia đi trồng để lấy lương thực. Hàng ngày con người rất chăm chỉ vun xới, chăm bón cho cây, cây cũng không ngừng tươi tốt. Kỳ lạ là cây cứ lớn lên xanh tốt nhưng lại không đơm hoa kết trái, con người rất lo lắng, sắp hết lương thực rồi phải làm sao đây? Cuối cùng, con người họp lại bàn nhau quyết định cử ra hai người một cậu bé, một cô bé đi tới thỉnh cầu Thượng đế. Đến nơi Thượng đế cho con người biết khi tạo ra con người Nữ Oa chỉ mời thần mùa hạ, thần mùa thu và thần mùa đông mà chưa kịp mời thần Mùa Xuân tới nhân gian thì phải rời đi. Con người phải đi đến đó thỉnh mời Thần Mùa Xuân về thì cây cỏ, hoa lá mới đơm hoa kết trái được.
Thế là con người lại lặn lội khăn gói lên đường tìm đến cung điện Mùa Xuân. Trải qua bao tháng năm dài đằng đẵng, con người vượt qua muôn vàn nguy hiểm, muôn vàn trông gai, cuối cùng con người cũng tìm được con đường dẫn đến nơi Mùa Xuân đang ở. Trên đường đi đến cung điện mùa xuân, hai người thấy đâu đâu cũng có các loài hoa đang khoa sắc rực rỡ, đâu đâu cũng ngập trần tiếng chim hót, tiếng nhảy múa vui mừng của các loài muông thú. Con người trong lòng cảm thấy vô cùng thanh thản, êm ái, cái vẻ mệt mỏi vì phải trải qua một chặng đường dài bỗng tan biến, thay vào đó là nụ cười hạnh phúc luôn nở trên môi. Thi thoảng con người lại bắt chước các chú chim ca hát líu lo, khi lại chạy theo nô đùa cùng những chú nai, lúc lại chạy ra hít một hơi hương thơm ngào ngạt của các loài hoa và khi đói con người được các chú khỉ cho những trái đào thật thơm ngon. Lúc mệt con người lăn ra những thảm cỏ xanh mướt để hòa mình vào thiên nhiên, rồi chìm vào giấc ngủ, mơ những giấc mơ về mùa xuân sẽ tới nhân gian, trên miệng con người không ngừng cười thầm. Khi tỉnh đậy con người đã thấy mình đang ở chỗ của Mùa Xuân, trái với những gì con người nghĩ, nơi đây không cung điện, không ngai vàng nguy nga tráng lệ.
Mà nơi đây là một khu vườn vô cùng rộng lớn, có tất cả các loài cây cỏ, hoa lá, những chú chim ban nãy cũng tề tịu nơi đây đang chơi những bản nhạc thánh thót, xa xa đàn cá dưới hồ đang quẫy quẫy trên mặt nước để hưởng ứng theo bản nhạc, các chú voi cùng đám sư tử và tê giác cùng nhảy nhót theo để hưởng ứng. Và Thần Mùa xuân thật hiền dịu, với một nụ cười từ bi đang chăm sóc nâng niu từng chút một cho các muôn loài. Con người trong lòng trào dâng một nỗi lòng thành kính, trong lòng không một chút tạp niệm vội vã quỳ xuống dưới chân Thần Mùa Xuân: “Khẩn cầu Thần Mùa Xuân xin hãy đến nhân gian, cho cây cỏ hoa lá đơm hoa kết trái”.
Thần Mùa Xuân từ tốn đáp lại: “Con người thời đầu khi sinh ra vô cùng thiện lương, thuần khiết, nhưng trải qua thời gian lâu dài con người ngày càng sinh ra nhiều tư tâm, dục vọng ham muốn lâu dần tích lũy thành phần ác trong mình, ngày càng làm ra nhiều chuyện ác, và đó là hình phạt cho con người”. Thần Mùa Xuân nhẹ nhàng nâng con người lên rồi từ từ nói tiếp: “Nhà ngươi hãy về nói với con người tu dưỡng đạo đức, bỏ những cái xấu và làm nhiều điều tốt rồi ta sẽ đến nhân gian”. Nói rồi Thần Mùa xuân ngắt một cành mai đang khoe sắc đưa cho con người và nói tiếp: “Nhà người cầm nhành hoa này về làm tin”. Chú chim én đang ca hát say mê được Thần Mùa Xuân giao trọng trách đưa con người về chốn nhân gian.
Về tới nhân gian con người vui mừng vội vã tìm gặp đồng loại của mình để cho mọi người biết những gì mà mình đã trải qua và điều mà Thần Mùa Xuân muốn con người làm. Nhưng khi vừa về tới nơi con người không ngừng đau khổ, buồn bã vì chứng kiến cảnh đồng loại của mình vì lương thực vì lợi ích cá nhân không ngừng tranh đấu, lừa dối lẫn nhau ai ai cũng lòng đầy ích kỷ. Con người vội đến can ngăn, liên hồi kêu lên: “Mọi người đừng làm điều xấu nữa, mọi người đừng làm điều xấu nữa”, con người khóc lóc thảm thiết trong tuyệt vọng.
Một cơn gió mạnh của mùa đông mang theo cái lạnh rét buốt, mang theo bão tuyết nhấn chìm, bao trọn lấy những con người đang tranh giành, đang làm hại lẫn nhau. Kỳ lạ thay giữa cái rét buốt, giá lạnh của mùa đông cành hoa mai không ngừng tỏa ra những ánh sáng rực rỡ ấm áp, sưởi ấm cho con người, bao bọc cho con người. Con người không ngừng chạy đi khắp nơi đào bới, tìm kiếm, tìm kiếm xem còn ai lương thiện sót lại. Con người tuyệt vọng đứng trên những ngọn núi khóc thương đồng loại của mình, nước mắt con người tuôn ra như những dòng suối tỏa đi khắp muôn nơi làm tan chảy những đống tuyết giá lạnh, phá tan những dòng sông băng. Khi những giọt nước mắt cuối cùng đã cạn, con người kêu lên một tiếng, tiếng kêu thấu tận trời xanh, rồi con người từ từ ngã xuống.
Đúng lúc này Thần Mùa Xuân ngồi trên một chiếc xe, phía trước là đàn chim én khổng lồ đang vừa kéo vừa ca hát líu lo. Phía sau là vô vàn cành hoa mai rực rỡ. Thần Mùa Xuân đi đến chỗ nào thì chỗ đó cây cối đâm chồi nở hoa kết trái. Những cành hoa mai mà Thần Mùa Xuân mang theo cũng tỏa đi khắp muôn nơi chiếu rọi những tia sáng hồng rực rỡ làm đâm chồi nẩy lộc những mần non đang bị chôn vùi trong tuyết lạnh.
Từ trên cao Thần Mùa Xuân lấy ra một cành hoa mai chiếu rọi những tia sáng từ bi đến chỗ con người đang nằm, bỗng con người tỉnh lại. Con người vội quỳ xuống cầu xin Thần Mùa Xuân: “Xin Thần Mùa Xuân, ngài hãy cứu vớt đồng loại của con”. Cảm động trước tấm lòng lương thiện của con người, Thần Mùa Xuân tiếp tục tỏa những ánh sáng trên cành hoa mai đi xa hơn, tia sáng rọi đến đâu, chỗ đó ấm áp, băng tuyết tan chảy, và những người nằm đó cũng dần được hồi sinh. Tất cả con người sống lại đều quỳ xuống tạ ơn Thần Mùa Xuân. Thần Mùa Xuân mỉm cười rồi từ từ cùng đàn chim én biến mất vào không trung. Từ đó về sau mỗi khi có đàn chim én về, và mỗi khi hoa mai nở người ta lại vui mừng đón Mùa Xuân về.
Thành Vũ
Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.
Xem thêm: