Ba năm trước, một người bạn tặng cho tôi con gấu đồ chơi bằng vải nhung. Khi mới nhìn thấy nó, tôi đã có cảm giác thân quen khó tả. Đó là bởi trong một kiếp rất xa xưa, nó và tôi đã từng có duyên phận.
Trong kiếp sống ấy, tôi được sinh ra trong một gia đình giàu có, từ nhỏ đã có mong ước tu hành. Năm 14 tuổi, tôi quyết định rời khỏi gia đình để đi tìm một vị minh sư chân chính cho mình. Ròng rã 2 năm trời, cuối cùng tôi cũng tìm được vị minh sư ấy và gọi là Sư phụ. Sau khoảng một năm thì Sư phụ bảo tôi vào trong núi để tu luyện. Sư phụ đưa cho tôi một cái hồ lô màu đỏ thắm và dặn: “Khi nào hồ lô biến thành màu trắng, nước ở bên trong phát ánh kim quang, thì lúc đó con hãy đi xuống núi để kết duyên trần.”
Vậy là năm này qua năm khác, tôi ở trong núi đơn độc khổ tu. Tôi khi thì hái nấm, khi thì tìm rau dại, lúc lại trẩy quả rừng để ăn, trong tâm luôn ghi nhớ lời dặn bảo của Sư phụ. Chỉ thỉnh thoảng tôi mới xuống núi mang theo hồ lô để lấy nước uống. Khi mùa đông đến, tôi ăn tuyết khi khát, tìm vỏ cây hoặc đào gốc cây để ăn khi đói. Tôi nhận thấy mình là người tu đạo với nội tâm an hòa và ý chí kiên định, tôi sống bình yên ở đó với chim chóc líu lo ríu rít bốn mùa, tôi không hề có cảm giác khổ cực nào…
Một ngày nọ, bỗng nhiên xuất hiện một con gấu rất to màu đen từ đâu tới. Khi đó tôi đang ngồi đả tọa nhập định, nó tiến đến và gầm lên phá vỡ sự tĩnh lặng của không gian núi rừng quanh tôi. Tôi nhìn thấy các thiên thần hộ pháp vây quanh tôi, cùng với trường năng lượng tu luyện mà tôi phát ra đã tạo nên uy lực thu phục con gấu đó. Con gấu bỗng đứng ngây ra một lúc, rồi nằm bò xuống, đôi mắt nhỏ nhìn tôi không chớp, thi thoảng lại giơ tay vuốt đầu. Khi xuất định, tôi giật mình nhìn thấy nó. Cái dáng vẻ ngây thơ và ngờ nghệch của con gấu khiến tôi bật cười. Con gấu nhìn tôi với ánh mắt chăm chú và hàng phục, trong tâm tôi khởi một niệm, tôi nói: “Ngươi gác cửa động cho ta nhé!” Gấu lớn gật gật đầu, từ đó nó trở thành gấu gác cửa sơn động cho tôi.
Nửa năm sau, một ngày gấu lớn đi đâu mất. Tôi cũng không nghĩ về nó. Rồi nửa tháng sau đó, nó quay trở lại nằm phủ phục trước mặt tôi, dường như muốn xin tha thứ về việc nó ra đi mà không từ biệt. Thấy nó liên tục ngoảnh đầu ra phía ngoài động, tôi biết nó muốn mang theo một người bạn của nó tới, tôi nói: “Ta không quở trách ngươi, ngươi và bạn của ngươi cùng nhau gác cửa sơn động nhé!” Gấu lớn rất vui, vội vàng gật đầu, nó ra ngoài dẫn một con gấu với bộ lông màu nâu vào gặp tôi, rồi chúng cùng nhau đi ra ngoài cửa sơn động. Thỉnh thoảng khi con gấu mới không nghe lời nó, gấu đen huơ tay giáo huấn bắt nó nghe theo mình.
Những lúc tôi rời sơn động đi dạo, gấu đen rất thích đi cùng. Một lần khi đang chơi đùa dưới nước rồi lên bờ hong khô bộ lông, nó đột nhiên tỏ ý muốn tôi ngồi lên lưng nó. Tôi đồng ý và thế là gấu đen cõng tôi lên núi. Các chú chim nhỏ trên cây ngạc nhiên ríu rít gọi nhau: “Người ngồi trên lưng gấu, thật thú vị quá!” Đôi khi hai con gấu ở sau lưng tôi, chơi đùa vui vẻ, khi nhìn thấy các sinh vật sống, hai con gấu chỉ nhìn một lát, nhưng không săn bắt.
Hai con gấu canh sơn động một thời gian khá lâu, được hưởng linh khí nên cũng có hiểu biết khác thường. Chúng thường cùng nhau ra ngoài tìm thức ăn, khi quay lại, chúng biết lau tay, chân và miệng sạch sẽ. Tôi thường dặn chúng, không được tùy ý sát hại các con vật khác, chúng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Khi lượng thức ăn của chúng không còn nhiều như thời kì đầu nữa, hai con gấu đã học cách lấy hoa quả để ăn bằng cách dựa thân vào cây để rung lắc hay kéo quả rơi xuống. Nếu tôi đang ở cạnh, chúng thường đợi tôi ăn xong rồi mới đi nhặt, chúng còn học được cách dự trữ thức ăn.
Hai con gấu đã bảo vệ cửa sơn động cho tôi suốt 12 năm. Khi tôi 51 tuổi, tôi nhìn thấy hồ lô biến sắc trắng, nước bên trong phát ánh kim quang, tôi biết đã đến lúc xuống núi. Vậy nên tôi gọi hai con gấu đến bên, và dường như chúng biết sắp phải xa chủ nhân, chúng nằm xuống trước mặt tôi và rơi nước mắt. Tôi nhìn thấy mà trong tâm tuôn trào lòng từ bi vô hạn. Tôi nói với chúng: “Sau này đắc thân người, nhất định phải tu hành nhé!” Rồi tôi chạm vào đầu hai con gấu, trước trán của chúng xuất hiện một hình tượng sắc vàng, một thệ ước đã lóe lên, tiến nhập vào bên trong đầu não của chúng.
Trải qua lịch sử lâu dài, qua vô số lần luân hồi, con gấu đen năm xưa giờ đã chuyển sinh thành con gấu đồ chơi bằng vải nhung, nó gặp lại tôi trong hình dạng như thế. Tôi không kìm được cảm xúc dâng trào. Tôi hỏi gấu nhung: “Vì sao không chuyển sinh thành người?”, nó vội vàng đáp: “Cô không biết rằng chuyển sinh thành người rất khó khăn sao? Đời trước tôi sinh ra tại Quý Châu, là một đứa trẻ bị khuyết tật ở chân, bị ghẻ lạnh và bị bắt nạt, gặp nhiều tai nạn và bệnh tật. Khi 12 tuổi, cũng là vào ba năm trước, tôi đã bị ốm triền miên rồi chết. Năm xưa, cô đã chạm vào trán tôi, nên kí ức của tôi vẫn còn, tôi vẫn mong chuyển sinh thành người để tu luyện, nhưng Thần bảo với tôi rằng, da người không đủ nữa, nên đem rất nhiều sinh mệnh chúng tôi đến thế giới đồ chơi. Vị Thần quản đồ chơi hỏi tôi: ‘Ngươi muốn chuyển sinh thành đồ vật gì?’ Lúc đó tôi nhìn vào một hình tượng con gấu lớn, rồi nói ‘Tôi muốn chuyển sinh thành thứ này.’ Vậy là tôi đã chuyển sinh thành gấu nhung, tôi có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ được ở bên cạnh cô. Thần quả là vĩ đại, đã an bài quá tốt, tôi thực sự may mắn.”
Một năm trước đó, một người bạn cho tôi một cái ghế đôn nhỏ bọc da, tôi mang ra ngồi mấy lần, rồi đem cất nó ở một góc, thời gian lâu sau, cảm thấy để mãi ở nhà cũng không dùng đến nên định đem nó cho người khác. Vài ngày trước, tôi đem gấu nhung đặt trên chiếc ghế ấy, gấu nhung xem ra rất thoải mái. Hai ngày sau, khi tôi đang quét nhà thì gấu nhung nói với tôi: “Cô đừng đem ghế đôn cho người khác, hãy cho tôi nhé!” Tôi cảm thấy rất thú vị nhưng không nói gì. Qua hai ngày nữa, gấu nhung lại nói với tôi: “Cô đừng đem ghế đôn cho người khác, giữ lại cho tôi ngồi được không?” Tôi nói: “Ta sẽ không cho người khác nữa, giữ lại cho ngươi ngồi.” Gấu nhung tỏ vẻ rất vui mừng.
Một ngày nọ, nghĩ lại việc này, tôi cảm thấy rất thú vị. Khi nhìn gấu nhung tôi phát hiện ra nó đang chuyện trò, nói nói cười cười với ghế đôn. Định thần nhìn kỹ, hóa ra ghế đôn này là tảng đá lớn mà gấu đen trong những năm bảo vệ cửa động cho tôi hay nằm trên đó phơi nắng. Trong lòng tôi bỗng thấy chấn động và cảm khái: được sum họp với nhau thế này, thực sự là duyên phận!
Gấu nhung và ghế đôn đang nói gì vậy? Chúng ôn lại những câu chuyện thú vị thời xa xưa, nói về những trải nghiệm của mình. Kể về người tu luyện thời đó rất khổ! Cuộc sống hiện nay so với ngày xưa đã tốt hơn nhiều, nhưng tâm của con người lại quá phức tạp.
Ghế đôn kể với gấu nhung: “Bạn không biết chứ, trước kia tôi sống trong một ngôi nhà có hai vợ chồng rất hay cãi vã, đánh lộn nhau, làm tôi sợ khiếp vía, tôi sợ họ tức giận mà ném tôi đổ chổng kềnh. Lúc họ cãi vã, tôi sợ đến thất sắc, chỉ muốn quay mặt đi. Bạn không biết rằng họ đã đánh nhau dữ dội thế nào đâu. Không giống nhà này, nam chủ nhân hiền lành, nữ chủ nhân dịu dàng, còn cô chủ nhỏ thì yêu thích chúng ta, thực là quá tốt.” Gấu nhung nói: “Nữ chủ nhân tuy trọng tình, nhưng cô ấy biết cái đó không phải là bản ngã của mình nên đang tu bỏ nó, cũng không tệ đâu.” Nghe gấu nhung nhận xét về mình như vậy, tôi thấy hơi xấu hổ.
Hai chúng nó chuyện trò khe khẽ, nói rằng anh trai của cô chủ nhỏ rất đáng ghét, hay đem búp bê và gấu dựng ngược, không đối xử tốt với chúng nó, chúng nó đều không thích cậu ta. Cả hai chúng nó cứ trò chuyện trò to nhỏ như vậy, hết chuyện này tới chuyện khác, vui thích như thể được hưởng ánh sáng mặt trời sau cả đêm dài mộng mị. Nhìn gương mặt hạnh phúc của gấu nhung, tôi mỉm cười.
Trong khi tôi đang viết bài này, một con gấu nhung khác (là đồ chơi của con gái tôi) nói: “Cô có thể viết về tôi nữa được không?” Tôi nói: “Ngươi có gì để viết đây?” Nó đáp: “Đương nhiên có rất nhiều thứ cô có thể viết, tôi cũng có lai lịch rất dài! Ở trong phòng đồ chơi này, sinh mệnh nào cũng có mấy nghìn năm, trên vạn năm lịch sử!” Tôi nói: “Ngươi có câu chuyện nào nổi bật thì kể đi!”
Con gấu nhung đó nghẹn ngào kể: “Tôi đã từng chuyển sinh thành một cây thương bạch kim sáng bóng của La Thành; chuyển sinh thành lọ trộn thuốc của danh y Tôn Tư Mạc, có công lao rất lớn; đã từng chuyển sinh thành chiếc gương trang điểm của Thái Bình Công Chúa, tôi đã trải qua triều đại nhà Đường. Vào thời nhà Minh, tôi đã chuyển sinh thành thanh bảo kiếm của đại tướng quân Lam Ngọc, chuyển sinh thành gậy như ý của Chu Lệ. Thời nhà Thanh, tôi chuyển sinh thành cái chặn giấy (làm bằng Kê Huyết Thạch) trong thư phòng của Hoàng đế Khang Hy; sau nữa là chuyển sinh thành ngọc như ý của Hoàng đế Càn Long; chuyển sinh thành áo bào của Từ Hi Thái Hậu. Chuyển sinh thành rất nhiều thứ nữa. Những lần chuyển sinh mà tôi kể cho cô là khá nổi tiếng, còn không kể đến những lần chuyển sinh thành cái vại nước lớn, luống rau, khung cửa sổ, cái ghế, bếp lò…”.
Nghe vậy, tôi liền đáp: “Các lần chuyển sinh của ngươi cũng đa dạng đấy, hãy nói cho ta về lần chuyển sinh thành người của ngươi đi!”. Gấu Bông lịch sự đáp: “Người à, tôi đã chuyển sinh thành những người không nổi danh cho lắm, tôi từng là một người lính, người giúp việc, một người dân bình thường, một tiểu thương. Khi còn là một tiểu thương, có lần tội bị hổ dọa một trận hãi hùng khi leo qua núi. Tôi từng chuyển sinh thành thị nữ của Điêu Thuyền, còn cô lúc đó là Lữ Bố.”
“Điều này thì ta biết. Ngươi thực sự đã chuyển sinh không ít lần, cũng vất vả nhiều rồi.”
“Không vất vả đâu, tôi cảm thấy làm người mới là vất vả, quá nhiều chuyện, không được yên ổn, muốn làm người nổi tiếng thì phải có tư chất của người nổi tiếng, tôi không có tư chất ấy.”
“Tư chất à? Ngươi có thể nói chi tiết một chút không?”
“Tư chất là tinh thần, bản tính, tính cách của con người, rất phức tạp, phải là người có lòng bao dung lớn, khí phách lớn, lai lịch lớn mới có thể chuyển sinh thành người nổi tiếng.”
“Có lai lịch ư? Ngươi nghĩ như thế nào là người có lai lịch?” Tôi cảm thấy càng thú vị hơn.
“Người tu luyện như cô đều rất có lai lịch, người bình thường có muốn cũng không được như cô, ví như một người luyện công hay đến đây, cô ấy đã từng chuyển sinh thành những vị quan lớn như Uyển Nhi, Lỗ Chí Thâm, rất nhiều lần chuyển sinh cô ấy đều là bạn của cô, quả thực không đơn giản.”
“Ồ, ngươi quả là biết được không ít.” Được tôi tán thưởng, gấu nhung cười rất khiêm nhường, nói: “Ở nhà, khi nghe cô đọc sách Phật Pháp, kí ức của chúng tôi cũng không ngừng được đả khai, cô nghĩ gì chúng tôi đều biết. Cô đừng nhìn vẻ ngoài là con gấu nhung của tôi, trên thiên thượng chúng tôi cũng có vương, một vị vương rất lớn, chúng tôi cũng là tới để kết duyên. Ngày hôm nay cô đã đọc sách Phật Pháp rồi, nên chúng tôi cũng rất vui, khi nào cô bận không đọc sách thì chúng tôi đều lấy làm tiếc cho cô. Cô đọc sách nghĩa là cô đang đề cao, đồng thời chúng tôi đều được thụ ích, trong sách nói: ‘Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh!’ mà.”
Tôi rất vui nói: “Ngươi quả là biết không ít, ta sẽ viết lại những gì ngươi kể, chẳng phải cũng là viết về ngươi sao?”
“Vậy tốt quá, tôi cảm ơn cô.” Gấu nhung chắp hai tay quỳ xuống bái lạy tôi, hai lạy, rồi ba lạy…
Tôi nói: “Thôi được rồi.” Nó dừng lại, trong lòng rất phấn khởi, vui mừng, giống như đã làm xong nguyện vọng lớn vậy.
Trong khi nó quỳ bái tôi, tôi đã nhìn thấy trong một không gian khác, một không gian đầy ắp đồ chơi, có rất rất nhiều ánh kim quang lấp lánh quanh gấu đồ chơi, con gấu lớn nhất là một vị vương, tỏ vẻ rất vui mừng, cảm động.
Câu chuyện tôi muốn kể lại là vậy, giờ đây những người đang trên con đường tu luyện như tôi đã từng tu luyện trong nhiều kiếp trước đây. Tôi đã có nhiều trải nghiệm phi thường như đột nhiên tôi có thể hỏi, có thể nghe các con vật nói chuyện với nhau, thậm chí cả những đồ vật hàng ngày ở trong nhà của gia đình tôi. Rồi tôi có thể nhìn thấy các kiếp trước của bản thân mình trong những lần nhập định, tôi thấy mình đã làm rất nhiều việc tốt, và cũng đã làm rất nhiều việc xấu. Tôi cũng nhận ra rằng mỗi khó khăn hay mẫu thuẫn đến với tôi, đó là lúc tôi nên sẵn lòng bình tĩnh để trả món nợ nào đó trong các kiếp trước. Sư phụ của tôi giảng rằng chỉ có con người mới có thể tu luyện và đắc Đạo, sinh mệnh khác như động vật hay thực vật hay đồ vật, đắc được một thân người quả là quý giá. Vậy nên bạn hãy trân quý cơ hội được làm người trong cuộc đời này, hãy dành thời gian tìm hiểu về Phật Pháp, bạn sẽ thấy mọi vấn đề khó khăn trở nên không còn là điều gì đó to lớn và khó giải quyết. Chỉ cần bạn dũng cảm đứng dậy, và như vậy, chỉ một bước chân, bạn đã có thể giải quyết được khó khăn đó.
Theo Chánh Kiến
Nhật Hạ biên tập
Xem thêm: