Sinh con ở độ tuổi còn quá trẻ, suốt 4 năm ròng, cô buộc phải mang con đến lớp… Đó là cả một hành trình nỗ lực gian nan và cũng không thiếu những kỷ niệm đầy nước mắt.
Đôi vợ chồng Vin-zl Vicente và Victor Y Aquino có một ước mơ lớn, đó là tốt nghiệp đại học, nhưng Vin-zl mang thai khi còn quá trẻ. Chính vì thế, suốt 4 năm trời, cô buộc phải mang bé Vianca tới lớp, vì không có ai chăm sóc bé hộ hai vợ chồng cô cả. Mặc dù vậy, họ vẫn không ngã lòng, và trường đại học Cavite tại Philippines đã chấp thuận cho trường hợp đặc biệt của Vianca. Một thời gian sau, Victor buộc phải tạm dừng việc học để lo cho vợ con, còn Vin-zl tiếp tục nỗ lực kiên trì cùng con đến lớp. Và dưới đây là câu chuyện của họ được Vin-zl kể lại sau khi cô tốt nghiệp, hay nói đúng hơn, là sau khi “hai mẹ con” cô cùng tốt nghiệp:
“Ôi… nhìn những tấm ảnh này khiến mẹ muốn khóc… Mẹ đã bắt đầu mang con tới trường từ 4 năm trước… khi đó con mới có 2 tuổi nhưng con đã đi học đại học. Đó là cả 3 chúng ta – con, mẹ, và bố – tới trường CVSU, nó giống như ngôi nhà thứ hai của chúng ta vậy, nhưng rồi bố con phải dừng lại, và hai chúng ta đã chăm chỉ tới lớp. Giờ đây, chúng ta đang mặc chiếc áo tốt nghiệp.
Mẹ đã bắt đầu khóc khi nghĩ về tất cả những gì mà chúng ta đã nỗ lực. Thật khó để làm một học sinh, và đồng thời làm mẹ: khi làm bài kiểm tra, mẹ sẽ vừa phải chăm nom cho con đang ngủ, vừa phải trả lời câu hỏi một cách chính xác. Mẹ đã run cầm cập và rất bồn chồn, nhưng mẹ cần phải làm bài kiểm tra mà không khiến con bị đánh thức; mẹ muốn con cảm thấy thoải mái ngay cả khi mẹ không cảm thấy như vậy.
Đó là khi mẹ sắp tới lớp muộn vào buổi sáng bởi vì mẹ không thể gọi con dậy, và mẹ không thể tới kịp giờ kiểm tra vì mẹ đến muộn. Hay đó là khi có một cơn bão và lũ tràn về, mẹ đã mang con, cùng đồ dùng học tập của mẹ, cùng đồ đạc của con – bình sữa, đồ chơi, một bộ quần áo để thay – nhưng chúng ta vẫn bị ướt và con bị ốm.
Đó là khi mẹ tới trường hàng ngày, mẹ cứ như là từ trong phim ‘xác sống’ chui ra, bởi vì mẹ trông thật phờ phạc, và bởi vì mẹ phải bồng con cùng với túi của mình. Đó là khi mẹ trở về từ trường và phải làm việc nhà, khi mẹ phải vắng giờ kiểm tra Toán vì con bị ốm, hay khi mẹ phải ôn bài vào ban đêm sau khi làm việc nhà và sau khi con đã ngủ.
Rồi mẹ nghĩ đến con, việc trở thành một đứa trẻ ở trường đại học thật là khó: con không thể chơi ở ngoài vì con phải đến trường với mẹ. Thay vì việc chạy chơi cùng các bạn, con phải ở trong lớp nghe bài cùng mẹ. Thậm chí con phải vượt qua cả những giờ kiểm tra giải tích, kế toán, tài chính cơ bản, và những môn học chính khác của mẹ. Đó là khi giấc ngủ của con bị quấy rầy vì mẹ phải gọi con dậy, hay là khi mẹ quát mắng con vì những áp lực ở nhà và ở trường. Mẹ vẫn nhớ như in cái lần mẹ gọi con dậy vào buổi sáng, khi mà đêm hôm trước lớp học kết thúc vào lúc 8 giờ tối, và ngày hôm đó lớp học bắt đầu vào 7 giờ sáng tinh mơ… con đã bất ngờ khóc và nói: ‘ĐỦ RỒI MẸ ƠI, CON QUÁ MỆT MỎI’.
Những lời đó làm tan vỡ trái tim mẹ… những lời nói từ một đứa trẻ… vì thế chúng là lời nói thật, nhưng mẹ không có lựa chọn. Chính vì vậy khi con không muốn dậy, mẹ đã phải tắm cho con khi con đang say giấc với bộ quần áo vẫn còn trên người, sau đó thay quần áo cho con. Mẹ mang con tới trường trong khi con đang ngủ.
Mẹ đã khóc khi mẹ nghĩ về những kỷ niệm đó… nhưng mẹ thật may mắn vì mẹ là người sinh viên đại học duy nhất bồng trên tay một lá bùa may mắn. Đó là khi mẹ đọc thuộc lòng lại mọi thứ mẹ ôn tập cho con. Trông mẹ cứ như một người điên ấy nhỉ. Hay tại lớp học giáo dục thể chất, khi mẹ là sinh viên duy nhất được sở hữu một ‘đội trưởng đội cổ vũ’, người liên tục kêu gào: ‘MẸ ƠI CỐ LÊN!’. Thế rồi đó là khi con trở thành tâm điểm của tất cả mọi người, khi trường học trở nên buồn chán, hay khi mẹ nhận được huy chương và con nói với mẹ rằng mẹ là số một. Con là niềm động lực để mẹ ở trong danh sách những sinh viên xuất sắc…
Chúng ta đã có thật nhiều kỷ niệm. Bởi vì những điều đó mà mẹ học được cách nỗ lực và đồng thời cũng linh hoạt nữa. Mỗi khi ai đó hỏi mẹ rằng tại sao mẹ không để con ở cùng người trông trẻ, mẹ chỉ có một câu trả lời là:
‘Tôi không thể làm thế, tôi không muốn trao việc trông con mình cho ai khác, và khi tôi theo đuổi giấc mơ, tôi muốn chăm sóc con mình và nhìn cháu trưởng thành. Tôi không muốn mất đi khoảng thời gian đó.’
Dù có gì xảy ra đi nữa, việc quan trọng là cần phải tới trường và học, thậm chí khi điều đó có khó khăn đến thế nào, chúng ta cũng có thể làm được nếu chúng ta thật sự mong muốn.
Thật vui sướng khi nghĩ rằng: sau tất cả những điều đó, cuối cùng chúng ta cũng làm được… Đúng vậy, mẹ đã có con khi còn quá trẻ, và mọi người đã sốc vì sau khi mẹ tốt nghiệp trung học, mẹ đã mang thai. Nhưng mẹ không hối hận vì vào khoảnh khắc con tới với cuộc sống của mẹ, mọi thứ đều thay đổi, bởi vì con mà mẹ trưởng thành. Tuổi trẻ và cảm giác là một người con gái có thể là điều mà mẹ đã mất khi mang thai, nhưng ước mơ của mẹ và mọi thứ khác mà mẹ biết mẹ có thể làm được thì không mất. Người ta nói thật đúng: ‘Nếu ước muốn của bạn đủ lớn, có rất nhiều cách để thực hiện, nếu không, thì sẽ có rất nhiều lý do’.
Và tất cả những gì mà con và mẹ đạt được cũng là nhờ bố con, Victor Y Aquino. Tất cả những gì chúng ta cần, về mặt tài chính, tinh thần, vật chất, bố con đã cho chúng ta. Victor, anh là người đã bảo vệ cho hai mẹ con em, người đã giúp hai mẹ con khi cả hai cảm thấy mình không thể làm được nữa. Và anh là người đã làm việc để hai mẹ con có thể đến trường, dù chính anh cũng muốn được tới lớp. Đừng lo – giờ sẽ đến phiên anh đi học.
Gửi tới những người đã tin tưởng vào chúng tôi, những người đã giúp chúng tôi ở trường, và những giáo sư của em, đặc biệt là những người thuộc Bộ môn Khoa học tự nhiên, nơi mà Vianca đôi khi đã ở lại chơi khi em phải lên lớp, nơi mà các giáo sư đã trở thành bảo mẫu. Và với tất cả những gì mọi người đã dành cho chúng em, hai mẹ con em, từ thức ăn tới những sự hỗ trợ dường như bất tận, em xin được cảm ơn tất cả.
Xin gửi tới những giáo sư kể từ ngày đầu tới trường đại học, xin gửi tới những bạn bè đã hỗ trợ tôi và Vianca, cảm ơn những tình yêu và lời động viên mà mọi người đã dành cho hai mẹ con. Gửi tới trường đại học Cavite lời cảm ơn vì đã thấu hiểu cho hoàn cảnh của hai mẹ con và cho phép Vianca cùng lên lớp với em, mặc dù nhà trường có quy định cấm cho trẻ con vào lớp.
Xin cảm ơn gia đình, những người đã luôn ở bên tôi – bố tôi, ông Melvin Balbin Vicent, người đã giúp tôi tới trường, mẹ tôi, bà Liezl Malanay, vì đã chiều chuộng tôi, mẹ nuôi Myr Yalong Noquia… Tất cả mọi người, xin cảm ơn tất cả.
Và trên hết, tôi xin hiến dâng mọi điều cho Chúa, người đã cho tôi sức mạnh và dẫn đường cho tôi.
Xin gửi lời cảm ơn đặc biệt tới con, VIANCA VIENZ ạ. Cảm ơn vì đã làm bạn chơi, bạn học, và bạn tốt của mẹ. Mẹ thật vui vì chúng ta đã gần tới đích. Nhưng cuộc sống không dừng lại ở đó; đây mới chỉ là điểm khởi đầu. Một ngày nào đó, mẹ ước mơ rằng con cũng sẽ mặc chiếc áo đen tốt nghiệp, giống như mẹ. Chúng ta sẽ cùng giúp đỡ nhau.
Xin cảm ơn Chúa.”
Theo Buzz Flare, Love What Matters
Quang Minh tổng hợp
Xem thêm: