Ở đâu đó trong thế giới của con người, quá nhiều những cảnh cha mẹ, con cái, anh chị em đưa nhau ra toà chỉ vì mấy mét vuông đất hay tài sản của tổ tiên để lại. Thế nhưng, cũng ở đâu đó trong thế giới con người này, chúng ta có khi lại bắt gặp những hình ảnh bao bọc, chở che chan chứa yêu thương của nhiều loài động vật.

Những mâu thuẫn, tranh giành giữa con người với con người, sự quay lưng của những người trong một gia đình khiến chúng ta cảm thấy chạnh lòng, xót xa cho một thực tế xã hội kim tiền nặng nề đang tồn tại khắp mọi nơi. Câu chuyện dưới đây sẽ phần nào làm ấm lòng những người trọng nghĩa trọng tình và đánh thức trong chúng ta niềm tin rằng nếu động vật còn có thể đối xử với nhau như vậy thì con người vẫn còn hy vọng quay trở về với bản tính thiện lương, nhân hậu vốn có trong tận sâu thẳm sinh mệnh của mình.

Ở huyện Pixian, phía Tây Nam của thành phố Trường Xuân, người ta vẫn thường kể lại câu chuyện về một vụ tai nạn xảy đến với hai chú chó nhỏ đáng thương cách đây nhiều năm.

Điều khiến những người chứng kiến câu chuyện đau lòng nhất chính là sau vụ tai nạn, 1 trong 2 chú chó đã không giữ được mạng sống và chú chó nhỏ còn lại cứ ngồi yên ở đó, nhất quyết không chịu rời đi. Không những thế, nó còn liên tục sủa lên nếu có xe nào sắp đến gần, nhằm bảo vệ cho thân xác của chú chó đã qua đời. Những người dân ở đó nói lại rằng 2 chú chó này là cùng một mẹ sinh ra.

Chú chó đau khổ cứ nằm đó trong suốt 2 ngày liền. Nó dường như vẫn chưa thể tin được sự thật nghiệt ngã ấy. Ánh mắt nó cứ nhìn mãi không thôi vào cái thân xác không thể cử động được nữa của chó chị rồi lại nhìn vào hư vô. Có lẽ sự gắn kết từ khi còn nằm trong bụng mẹ cho đến những tháng ngày ấu thơ, những năm tháng trưởng thành đã tạo nên thứ tình cảm sâu sắc, bền chặt như vậy. Nó hiểu rằng sự chia xa lần này không phải là một tuần, một tháng mà là mãi mãi. Nó biết rằng vậy là từ nay trở đi sẽ không còn hình bóng của chị hiện diện trong cuộc đời nó nữa. Sự mất mát ấy đối với nó chẳng biết tới khi nào mới có thể nguôi ngoai.

Đến khi một người tốt bụng mang chó chị đi chôn cất, chú chó này còn không nén được đau thương đã lao vào mộ huyệt và ôm chặt lấy chó chị. Mọi người đều nói rằng khi chứng kiến cảnh ấy, trái tim họ đã run lên. Nó không khóc, không sủa, không thể hiện bất kỳ hành động gì, nhưng cái vẻ ngoài lặng im của nó, dòng nước mắt muốn tuôn ra nhưng lại được giấu thật kín của nó đủ cho thấy trái tim nó đau đớn nhường nào.

Cái ôm cuối cùng nó có thể dành cho chị cũng là cái ôm biệt ly. Có lẽ nó đang thì thầm với chị rằng bên nhau đến giờ phút này nữa thôi, từ nay, chúng ta hãy sống thật tốt trong thế giới của mình nhưng đừng bao giờ quên nhau. Hình ảnh của chị trong tâm trí và trái tim của nó sẽ vĩnh viễn không phai mờ. Chó chị chắc hẳn sẽ sống mãi cùng những ký ức tuyệt đẹp và là hành trang, là sức mạnh, là bảo bối của nó trong suốt cả cuộc đời phía trước.

Chú chó này sau đó đã được nhân viên của một trung tâm bảo vệ động vật địa phương đưa về trung tâm và được chăm sóc chu đáo.

Hy vọng mỗi ngày, cuộc sống của chúng ta sẽ đầy ắp với những câu chuyện tốt đẹp như vậy, để chúng ta không quên nhắc nhở bản thân về những tình cảm tốt đẹp giữa con người với con người, giữa bản thân với gia đình. Đó cũng như những hạt nắng ấm áp nhỏ bé len lỏi vào lòng chúng ta trong những giá lạnh của cuộc đời.

Phạm Duy – Tịnh Thủy 

Xem thêm: