Cha qua đời từ khi tôi còn nhỏ, mẹ một mình tần tảo nuôi tôi. Trải qua bao năm tháng cuộc đời khó khăn vất vả, mẹ luôn mong khi tôi lớn lên có thể gả cho một gia đình giàu có.
Hai mẹ con tôi sống trong một căn nhà bốn mươi mét vuông đang chờ giải tỏa mặt bằng. Nếu ai không nhận nhà đền bù thì có thể nhận tiền. Mẹ tôi đã chấp nhận lấy ba trăm triệu đồng, vì nếu lấy nhà thì căn nhà đó quá nhỏ, nếu sau này tôi kết hôn cả nhà sống trong đó thì hơi chật. Còn nếu lấy tiền, số tiền ấy cộng với số tiền nhà trai đính hôn chúng tôi sẽ mua được căn nhà to hơn, và mẹ có thể đến ở cùng vợ chồng tôi.
Không lâu sau tôi quen một anh chàng khá điển trai, anh rất nhiệt tình lại hết sức quan tâm chu đáo tôi, giống hệt như mẫu người mà tôi từng tơ tưởng. Mới đầu gia đình cũng không đồng ý cho anh kết hôn với tôi, lý do đơn giản chỉ vì tôi là một đứa con mồ côi từ bé. Nhưng sau khi nghe mẹ tôi nói sẽ cho ba trăm triệu làm của hồi môn thì họ lại phản ứng ngược lại và đám cưới của tôi đã diễn ra một cách tốt đẹp. Lúc đó, tôi còn thầm khâm phục tuyệt chiêu của mẹ.
Khi hai gia đình nói chuyện, mẹ chỉ đề cập đến tiền hồi môn chứ không hề nhắc gì đến chuyện mẹ sẽ về ở cùng chúng tôi. Tôi bèn nói ý định này với chồng nhưng dường như anh ấy có vẻ không đồng ý. Tôi phải dỗ ngon dỗ ngọt rằng mẹ về ở cùng sẽ giúp chúng tôi làm việc nhà, như vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều tiền thuê người, thế là chồng tôi đành miễn cưỡng chấp nhận.
Không ngờ rằng anh ấy thực sự coi mẹ tôi như người giúp việc, thái độ đối xử cũng rất ngang ngược, thậm chí anh không thèm mở mồm gọi một tiếng mẹ. Nhiều lúc tôi cảm thấy đau lòng đến xót xa nhưng lại không dám mở lời với anh mà chỉ dám nhỏ nhẹ khéo nhắc, anh không những không thay đổi mà còn ra điều như vậy là đã khách sáo lắm rồi. Tôi thật không ngờ rằng, sau khi kết hôn, bao nhiêu cái xấu xa nhất trong con người anh đều hé lộ ra một cách rõ ràng, hình ảnh về một người chồng mơ ước bỗng chốc đổ vỡ trong tôi. Những ý nghĩ ra đi và ở lại cứ quanh quẩn trong đầu tôi, nhưng tôi phải làm sao khi giờ đây mình đã mang thai hơn một tháng.
Tuổi thơ tôi đã từng chịu cảnh mồ côi, cha mất sớm, mẹ một mình chịu khổ nuôi tôi. Cái cảnh đầy u ám đó chỉ nghĩ lại thôi cũng đủ làm tôi tủi nhục, giờ tôi không muốn con tôi cũng phải lặp lại cảnh khổ giống mẹ. Cho nên tôi ngậm đắng nuốt cay mà nhịn chồng hàng ngày, nhưng dù làm thế nào mẹ tôi cũng không thể sống thoải mái được. Cuối cùng chồng tôi đã đặt ra hai sự lựa chọn cho tôi: một là để mẹ tôi ra đi, hai là cả hai mẹ con tôi cùng ra khỏi nhà.
Tôi vì bản thân, vì con, nên đành chấp nhận để mẹ một mình ra ngoài ở. Tôi nói ý của chồng tôi với mẹ, bà không nói gì chỉ gạt nước mắt lặng lẽ thu dọn đồ rồi ra đi. Sau này, tôi nghe nói mẹ giúp việc cho nhà người ta, có lẽ như vậy tốt hơn là sống với vợ chồng tôi, tôi luôn tự an ủi mình như vậy. Từ ngày mẹ xách túi ra đi, tôi không có dũng khí liên lạc với bà.
Nhưng dù tôi đã miễn cưỡng níu kéo hạnh phúc thì người tính không bằng trời tính, cuối cùng thì hôn nhân của tôi cũng tan vỡ. Ngày con gái tôi tròn hai tuổi cũng là ngày anh đưa người phụ nữ khác về, anh đưa đơn ly hôn cho tôi ký rồi thẳng thừng đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi không còn khóc nổi, lặng người đứng dậy ra đi…
Tôi ôm con lang thang trên đường, nhìn trời đất mênh mông vô tận, không biết phải đi đâu về đâu. Chợt nghĩ đến mẹ, tôi chẳng còn mặt mũi nào gặp bà nữa, đứa con còn bé bỏng vẫn say giấc trong vòng tay tôi. Nhìn lại cuộc đời mình, tôi biết ngay từ đầu mẹ con tôi đã sai, mẹ mong tôi lớn lên được gả vào nhà giàu có, giờ nghĩ lại tôi hối hận vô cùng, tiền đâu có thể mua được hạnh phúc…
Mấy ngày sau vào một buổi sáng sớm, tôi vừa ôm con ra khỏi cổng phòng trọ thì nhìn thấy mẹ đang đứng nói chuyện với ai đó bên đường. Mẹ nhìn thấy tôi liền chạy đến ôm chặt tôi, nghẹn ngào nói: “Cuối cùng mẹ cũng tìm thấy con.”
Tôi hỏi sao mẹ biết tôi đã ly hôn? Mẹ nói: “Ngốc ạ, thế giới này chỉ có những đứa con vô tâm, chứ không có cha mẹ nào giận con cái cả. Con đừng nghĩ mẹ đi khỏi nhà thì không quan tâm con nữa, cách một ngày mẹ lại đến nghe ngóng tin con. Mẹ biết cuộc sống của con rất ngột ngạt, nhưng âu cũng là cái duyên cái nợ, mẹ cũng không trách gì chồng con. Quá khứ qua rồi thì đừng nghĩ lại nữa, con hãy lạc quan để bước về phía trước, chúng ta sẽ cùng nuôi con bé nên người.”
Tôi không nói được câu nào chỉ biết gục xuống vòng tay của mẹ. Tôi khóc nức nở như hồi còn bé, khóc vì tình yêu vô bờ của mẹ, vì những đau khổ thời gian qua, tôi hối hận đã không dũng cảm để đi cùng mẹ, vì chỉ nghĩ cho mình khiến mẹ phải khổ. Có tội nào lớn hơn tội bất hiếu. Cuộc đời đã dạy tôi bài học quá thấm thía, đừng bao giờ bỏ rơi mẹ mình. Tôi nhất định phải mạnh mẽ sống tiếp để làm chỗ dựa vững chắc cho mẹ và cho con.
Tôi nhất định phải kiên cường đứng lên, buông bỏ những mưu cầu lợi ích, không thể vì vị tư, vì tiền mà hành xử, vì tiền mà đến bên ai đó. Tôi sẽ đi trên chính đôi chân của mình, không hổ thẹn với đời, không hổ thẹn với người, khó khăn rồi sẽ qua, tôi sẽ dạy con gái hai từ mạnh mẽ, sống ngay thẳng để luôn ngẩng cao đầu.
Thiếu Kỳ
Xem thêm: