Ở một thành phố nhỏ bình yên có đôi tình nhân rất yêu thương nhau. Họ thường nắm tay dạo trên con đường dài bất tận giữa cánh rừng thông xanh ngắt. Họ chia sẻ với nhau tất cả buồn vui trong cuộc sống, từ những cái giật mình trong đêm tới những vấn đề khó khăn trong công việc và ngoài xã hội. Dù chưa chung sống dưới một mái nhà nhưng hai tâm hồn, hai trái tim họ luôn luôn đồng điệu…
Họ cùng nhau trải qua những giây phút bình an và ấm áp nhất trong cuộc đời và tưởng như hạnh phúc ấy sẽ mãi mãi kéo dài, mãi mãi không bao giờ vơi cạn. Nhưng một ngày, cô gái không may bị tai nạn xe hơi và bị thương nặng. Cô bất tỉnh rồi hôn mê, mọi người đưa cô vào bệnh viện nhưng mấy ngày trôi qua vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Chàng trai thấy vậy ban ngày ở bên cạnh cô từng giây từng phút, không ngừng nói chuyện với cô, gọi tên cô. Tối đến, anh tới giáo đường trong thành phố để cầu nguyện, cầu xin Thượng Đế vĩ đại đưa người yêu của anh trở về.
Tuy nhiên, mặc cho mọi nỗ lực và tấm lòng chân thành của anh, cô gái vẫn bất tỉnh. Chàng trai ngày càng trở nên tiều tụy, vẻ rạng ngời trên gương mặt thanh xuân của anh nay chỉ còn là những nét u sầu, phiền muộn. Anh đã khóc cạn nước mắt, nhưng anh vẫn luôn gắng gượng và nỗ lực làm tất cả mọi việc anh có thể. Cuối cùng, Thượng Đế cảm động trước tấm lòng của chàng trai nghĩa tình đã quyết định trao tặng anh một điều ngoại lệ.
Thượng Đế hỏi chàng trai: “Liệu con có bằng lòng dùng sinh mệnh của mình để trao đổi không?”
Chàng trai không một chút lưỡng lự, ngay lập tức trả lời: “Con bằng lòng thưa Ngài!”
Thượng Đệ hỏi tiếp: “Ta có thể khiến người yêu thương của con tỉnh lại, nhưng con sẽ phải biến thành chuồn chuồn trong ba năm. Con có bằng lòng không?”
Nghe Thượng Đế nói xong, chàng trai vẫn trả lời một cách kiên định: “Con bằng lòng thưa Ngài!”
Trời vừa sáng, chàng trai biến thành một chú chuồn chuồn xinh đẹp. Anh vội vã từ biệt Thượng Đế và bay đến bệnh viện. Cô gái thực sự đã tỉnh lại, hơn nữa cô đang trò chuyện với vị bác sỹ trẻ tới khám bệnh cho cô, tiếc là anh không thể nghe được.
Một vài ngày sau, cô gái bắt đầu bình phục, nhưng trong lòng cô nặng trĩu nỗi buồn. Cô hỏi thăm tung tích của chàng trai khắp nơi, nhưng không một ai biết rốt cuộc anh đã đi đâu. Cô gái không ngừng tìm kiếm và luôn tự hỏi tại sao người yêu thương cô nhất cuộc đời lại biến mất sau khi cô trải qua những sự việc bất hạnh như vậy. Cô không thể biết rằng chàng trai ấy đã âm thầm chấp nhận làm một chú chuồn chuồn để cô được sống, để anh vẫn được ở bên cô. Nhưng giờ đây, anh không thể nói với cô những lời dịu dàng tha thiết, không thể ôm cô, xoa dịu những vết thương của cô. Anh vẫn ở đây, chỉ có cô là không thể nhìn thấy.
Khi mùa hè đi qua và từng cơn gió lạnh của mùa đông làm những chiếc lá dần dần rơi rụng, chuồn chuồn không thể ở lại nơi này. Anh quyết định một lần lại gần bên cô, anh đậu trên vai người yêu dấu của mình, dùng đôi cánh của mình để vuốt ve đôi má cô, nhưng tấm thân nhỏ bé của anh không đủ để cô nhận ra. Và chuồn chuồn lặng lẽ bay đi.
Thoáng một cái, mùa xuân đã trở về trên khắp mọi nơi, trên những nhành hoa đang đơm bông nở rộ. Chuồn chuồn ngay lập tức bay về tìm người yêu của mình. Nhưng đến nơi, anh ngỡ ngàng khi nhận ra đang đứng cạnh người yêu của anh là một chàng trai khác.
Chuồn chuồn sau đó tìm hiểu và biết rằng sau tai nạn cô gái được anh chàng bác sỹ chăm sóc ân cần, anh lại là người thương thiện và vô cùng đáng yêu. Nhờ có anh chàng bác sỹ, cô gái mới nhanh chóng hồi phục sức khỏe và tâm trạng đã vui vẻ sau khi cô tìm anh bao tháng ngày mà không thấy.
Chuồn chuồn vô cùng đau đớn. Những ngày sau đó, anh thường thấy chàng bác sỹ dẫn người yêu của mình ra bờ biển, khi ngắm bình minh, lúc ngắm hoàng hôn. Họ lúc nào cũng vui vẻ khi ở bên nhau, họ dành cho nhau từ ánh mắt, nụ cười cho tới những cái nắm tay thật chặt. Chuồn chuồn ngoài việc đôi khi đậu trên vai cô gái thì chẳng làm được gì. Những cuộc trò chuyện của họ, những hạnh phúc của họ làm trái tim chuồn chuồn tan vỡ.
Đến mùa hè thứ ba, chuồn chuồn không còn thường xuyên tới thăm người yêu nữa. Mỗi lần nhìn thấy họ đi bên nhau, chuồn chuồn đáng thương lại nhớ về những ngày tháng xa xưa, lúc đó anh và người yêu mình cũng đi bên nhau như thế. Tất cả mọi ký ức tốt đẹp luôn sống trong tâm trí anh, để anh xoa dịu vết thương của hiện tại. Trong lòng cô gái, có thể những kỷ niệm ấy đã dần dần vơi cạn. Nhưng với anh, chúng vẫn nguyên vẹn như ngày nào, trái tim anh vẫn luôn chỉ dành cho một người.
Kỳ hạn ba năm với Thượng Đế cuối cùng cũng đến. Chính vào ngày cuối cùng anh làm chuồn chuồn, người yêu năm xưa của anh đã cử hành hôn lễ với chàng bác sỹ.
Chuồn chuồn lặng lẽ bay vào lễ đường và đậu trên vai của Thượng Đế. Anh nghe thấy người yêu đang thề nguyện rằng “Con đồng ý!” và anh nhìn thấy chàng bác sỹ đang đeo chiếc nhẫn cưới vào tay cô. Nước mắt chuồn chuồn không ngừng tuôn rơi, thậm chí những giọt nước mắt ấy đã rơi lên chiếc váy cưới tinh khôi mà người yêu của anh đang mặc. Anh đã khóc vì điều gì, vì sự vội vàng của người yêu anh hay vì tình yêu của anh không thể tới bờ tới bến?
Chuồn chuồn nhận ra câu chuyện tình yêu của anh đã thực sự khép lại, không phải vì sự vô tình của cô gái, mà vì câu chuyện tình yêu này, bản thân nó chỉ có thể đi đến ngày hôm nay thôi.
Lúc đó, Thượng Đế đã hỏi chuồn chuồn: “Con có hối hận không?”
Chuồn chuồn lau khô nước mắt, nói: “Con không hối hận thưa Ngài.”
Thượng Đế vô cùng ngạc nhiên trước câu trả lời chàng trai: “Vậy thì ngày mai con có thể trở lại làm chính con rồi.”
Chuồn chuồn lắc đầu: “Không, xin Ngài hãy để con làm chuồn chuồn đến hết cả cuộc đời.”
Trong cuộc đời này có biết bao mối tình đang dang dở, có biết bao câu chuyện tình yêu không thể kết thúc bằng một dấu chấm trọn vẹn. Nhưng trong những sự không trọn vẹn ấy, có bao nhiêu người có thể khiến nó trọn vẹn như chàng trai chuồn chuồn kia.
Dù cuối cùng anh không thể đến với người mình yêu, nhưng anh đã sống trọn với mối tình của mình, đã vì người thương yêu của mình mà làm tất cả, hy sinh tất cả. Anh đã dùng cả sinh mệnh để yêu cô gái, vì anh biết cô chính là sinh mệnh của anh. Anh dùng tấm lòng bao dung và vị tha của mình để yêu cả những sự hiểu lầm mà chẳng bao giờ được làm sáng tỏ của cô. Rốt cuộc thì dù dưới thân phận nào đi nữa, chàng trai đã có thể hài lòng với chính mình, vì anh đã sống nghĩa tình, sống thủy chung cho tới cuối cùng.
Con người đến với nhau trong cuộc đời này không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, tất cả là nhờ cậy vào duyên phận. Bởi vậy, có những duyên phận đã được định sẵn sẽ phải mất đi, có những duyên phận không được như ta mong muốn. Vì thế, điều quan trọng nhất chúng ta cần làm trong bất kỳ mối quan hệ nào là sống trọn vẹn với nó, nghĩa tình và bao dung khi còn có cơ hội ở cạnh nhau, thấy nhau. Kết quả cuối cùng không nhất định là tất cả, trong quá trình dù gặp thử thách gay go hay hiểu lầm lớn đến mấy, ta vẫn tin tưởng và không buông tay nhau, đó mới là điều trân quý nhất.
Có cánh chuồn chuồn câm lặng nào đang đậu trên vai bạn không?
Thiên Thủy