Tại một quán bún phở nằm khuất sâu trong con hẻm nhỏ, mỗi ngày vào buổi trưa, luôn có một đôi vợ chồng đứng tuổi đến dùng bữa. Người vợ bị mù cả hai mắt, người chồng may mắn vẫn còn một con mắt có thể nhìn được. Họ mưu sinh qua ngày bằng nghề đàn hát xẩm trên phố.
Ngày nào cũng vậy, sau khi dìu vợ ngồi xuống ghế, người chồng luôn hướng về phía chủ quán và gọi lớn: “Hai suất bún, bát to!”. Sau đó ông tháo cây đàn đeo bên hông ra, cẩn thận dựng sát vào tường, rồi thì thầm vào tai vợ:
– Mình đợi chút nhé, tôi đi lấy đũa!
Người chồng đi vào phía trong lấy đũa và giấy ăn, tiện thể trả tiền cho chủ quán và nói nhỏ điều gì đó nghe không thật rõ lắm. Sau đó, ông trở về bàn và ngồi xuống chờ họ mang bún lên và cả hai bắt đầu dùng bữa.
Một ngày nọ, hai vợ chồng lại đến ăn. Như thường lệ, người chồng vẫn dìu người vợ ngồi rồi gọi lớn: “Hai suất bún, bát to!”. Sau đó, ông lại tháo cây đàn đeo bên hông ra, dựng sát vào tường, đi lấy đũa, trả tiền, nói với chủ quán mấy câu rồi quay về bàn và đợi bún.
Khi hai bát bún được mang lên, người chồng cho thêm gia vị vào bát của vợ rồi trộn đều. Sau đó, ông đưa bát bún về phía vợ, cầm đôi đũa đặt vào tay vợ và nói:
– Mình đói rồi, ăn nhanh lên kẻo nguội.
Sau đó, người chồng cũng cho gia vị vào bát bún của mình rồi trộn đều và ăn.
Người vợ hỏi nhỏ:
– Mình ăn thế đủ không? Mình là đàn ông, phải ăn nhiều. Để tôi gắp sang cho thêm một ít!
Người chồng vội nói:
– Không cần đâu. Tôi ăn một bát to bự thế này đã no lắm rồi. Mình cố gắng ăn nhiều vào
Cậu bé ngồi bàn bên cạnh chăm chú nhìn cặp vợ chồng, cảm thấy có điều gì đó không đúng. Thế rồi, không kìm nổi, cậu bé liền chạy sang nói với ông chồng:
– Ông ơi, bát bún của ông bị nhà hàng đưa không đúng rồi! Ông gọi hai bát to nhưng họ lại đưa ông bát bé này. Chắc là chủ quán nhầm, ông kêu đổi sang bát to đi!
Người vợ không nhìn thấy gì, nghe cậu bé nói vậy thì tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Đúng rồi, mình vừa rồi gọi hai bát to cơ mà?
Người chồng vỗ nhẹ vào tay người vợ trấn an:
– Đúng thế, bát của tôi là bát to. Người ta không phải đang nói bát của tôi đâu!
Cậu bé vẫn quả quyết:
– Không phải! Bát ông đang ăn là bát nhỏ mà. Bát nhỏ thì ít tiền hơn. Ông nói rõ với chủ quán đi kẻo họ tính nhầm.
Cả quán ăn đều quay sang nhìn hai vợ chồng, tất cả đều tỏ ra rất hiếu kỳ và bắt đầu nghĩ rằng chủ quán đưa nhầm bát nhỏ cho ông. Cậu bé liền chạy tới nói với bà chủ quán:
– Cô ơi, cô bị nhầm rồi. Ông ở bàn kia gọi hai bát to nhưng cô lại mang lên một bát to và một bát nhỏ. Xin cô đổi lại cho ông ấy!
Chủ quán mỉm cười với cậu bé rồi nói:
– Không sai cháu ạ. Mỗi lần ông ấy đến quầy trả tiền đều bảo cô đổi sang bát nhỏ.
Người chồng trở nên lúng túng, ngượng ngùng. Đôi mắt không còn nhìn thấy của người vợ bỗng chốc đã ầng ậng những giọt nước mắt .
– Mình lại dối tôi rồi!
Người chồng ấp úng:
– Không phải, là vì tôi không đói đó thôi. Tôi thực sự là không đói mà! Mình đừng như thế, mọi người đang nhìn đấy.
Nói rồi, ông vội đứng lên, vụng về lấy tay áo lau khô những giọt nước mắt đang lăn tròn trên hố mắt người vợ.
Chờ vợ ăn xong, người chồng lại lặng lẽ dìu bà rời khỏi quán…
Họ đã luôn cùng nhau như vậy suốt bao nhiêu năm tháng qua, và vẫn luôn như vậy cho đến rất lâu sau này nữa.
Tình yêu không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được thôi!
Bạn đang đọc bài viết: “Đôi vợ chồng mù loà nhường đồ ăn cho nhau khiến nhiều người rơi lệ” tại chuyên mục Đời Sống của Đại Kỷ Nguyên. Để cập nhật thêm nhiều bài viết hay, quý độc giả vui lòng truy cập Fanpage chính thức của chúng tôi: facebook.com/DaiKyNguyenVanhoa/. Mọi ý kiến phản hồi và tin bài cộng tác xin gửi về hòm thư: [email protected]. Xin chân thành cảm ơn! |