Cuộc sống của mỗi chúng ta đều đã được Thượng Đế an bài, nhưng có chăng bạn đang hiểu sai ý định của Ngài?

Có một chàng trai vô cùng lười biếng, cậu ta luôn cố tìm cho mình một cuộc sống nhàn hạ, kiếm được đồ ăn mà không phải tốn chút công sức gì.

Một ngày nọ, khi đang đi lang thang để kiếm chút gì đó bỏ bụng, cậu nhìn thấy một trang trại trồng cây ăn quả. Những trái lê chín vàng, những trái táo đỏ ửng khiến cơn đói, cơn khát của cậu càng cồn cào hơn. Không suy tính nhiều, chàng thanh niên nhìn xung quanh một hồi để chắc chắn không có ai đang canh giữ khu vườn, hòng trộm một vài quả chín.

Tuy nhiên, khi vừa trèo lên cây, từ trên cao cậu nhìn thấy một người nông dân tay cầm gậy đang chạy rất nhanh về phía mình. Biết đó là người chủ khu vườn, cậu thanh niên lười biếng nhanh chóng trượt xuống rồi gắng hết sức để chạy thoát. Cậu cắm đầu chạy miết vào cánh rừng gần đó để lẩn trốn.

Chạy mãi cho tới khi kiệt sức, cậu thanh niên quyết định trèo lên một cây cổ thụ, vừa để trốn thoát khỏi người chủ khu vườn, vừa để tìm chỗ nghỉ ngơi một lát.

Ảnh dẫn theo tinhhoa.net

Hóa ra không khí nơi đây lại hoàn toàn trái ngược với tâm trạng lo lắng và có phần chán nản của cậu. Khu rừng với những tán lá xanh ngắt, mát dịu bao phủ khắp một khoảng không gian.

Ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên cậu thanh niên nhìn thấy một chú dê con chỉ còn hai chân nhưng vẫn rất hạnh phúc, đang bình thản bước từng bước khó khăn. Lúc đó, cậu thanh niên chợt nghĩ: “Sao chú dê này có thể sống vui vẻ như vậy nhỉ? Không có đầy đủ tứ chi, làm sao nó có thể kiếm ăn và có thể chạy trốn những kẻ săn mồi?”

Đang miên man trong dòng suy nghĩ, đột nhiên cậu thanh niên nhìn thấy một con sư tử gặm một miếng thịt trong miệng và tiến lại gần phía chú dê con. Muôn thú xung quanh đã hoảng sợ bỏ chạy nhưng chú dê con vẫn đứng nguyên ở đó, vì nó không thể bỏ chạy chỉ với hai chân. Và cậu thanh niên đã vô cùng kinh ngạc khi con sư tử lại gần và để lại miếng thịt cho chú dê.

Cậu thanh niên lười biếng cảm thấy rất sửng sốt và phấn khích khi chứng kiến cảnh ấy. Cậu chợt nghĩ rằng phải chăng đây là kế hoạch của Thượng Đế. Thượng Đế đã sinh ra muôn loài và sẽ sắp đặt mọi thứ để dung dưỡng những đứa con của mình.

Cậu nghĩ hẳn Thượng Đế cũng có kế hoạch riêng để chăm sóc cho cậu. Vì thế cậu thanh niên đã rời khỏi khu rừng và ngồi chờ người khác mang đồ ăn tới. Thời gian cứ thế trôi qua và cậu ta trông ngóng mãi. Sau hai ngày không có gì vào bụng, cậu không chịu nổi cơn đói và bắt đầu rời khỏi chỗ đó.

Trên đường đi, cậu thanh niên gặp một vị hiền triết. Cậu kể lại mọi sự việc cho vị hiền triết nghe và nhận được một chút đồ ăn và nước uống từ ông. Sau khi ăn xong, cậu hỏi vị hiền triết: “Thưa hiền nhân, Thượng Đế đã xót thương chú dê con bị tàn tật tại sao lại tàn nhẫn đối với con như vậy”?

Vị hiền triết mỉm cười đáp lại: “Đúng là Thượng Đế đều an bài mọi sự cho chúng ta, và con cũng là một phần trong sự sắp đặt của Ngài. Nhưng con trai, con đã hiểu sai ý định của Ngài rồi. Ngài không muốn con làm chú dê đó mà chính là chú sư tử kia”.

Ảnh dẫn theo: SoCalEvo.net

***

Thượng đế quả thực có an bài cho tất cả, người phương Đông gọi đó là mệnh Trời. Nhưng làm thế nào để nhận ra đâu là an bài ngài dành cho ta. Kẻ lười biếng phó mặc số phận cho sự sắp đặt của Thượng đế mà ngồi há miệng chờ sung, kết quả nghèo hoàn nghèo. Kẻ tham lam tranh đấu bằng mọi giá để có được cái mà mình muốn nhưng lại không biết rằng, nếu đó không phải là an bài của số phận thì cố gắng bao nhiêu cũng không được như ý. Ngay cả khi có đạt được điều mình mình cũng phải trả cái giá tương xứng cho những nghiệp mình tạo ra trong quá trình tranh đấu không ngừng nghỉ.

Vậy làm sao nhận ra an bài của Thượng đế? Và tại sao các an bài của Ngài cho mỗi người lại khác nhau đến vậy?

Thực ra an bài của Thượng đế đều không phải ngẫu nhiên. Phương Đông gọi đó là nghiệp lực luân báo. Số mệnh đời này đều là do nhân quả từ những việc mình làm trong đời này, đời trước tạo thành, hành thiện thì tích đức, hành ác thì tích nghiệp. Đức – Nghiệp ấy là nguyên nhân mỗi người có số phận khác nhau trong đời này. Người nhiều đức, ắt sẽ có một số phận đủ đầy, ngược lại người lắm nghiệp thì số phận thường trắc trở khó khăn. Cái bất hạnh ấy là vì có nghiệp nhiều nên phải trả. Phật gia nói: “chịu khổ tiêu nghiệp” là có hàm ý như thế.

Muốn được Thượng đế ai bài những điều tốt nhất trong đời này thì cách duy nhất là sống lương thiện, chân thành, dung nhẫn, đó là cách tốt nhất để tích đức và tiêu nghiệp. Bởi Phật gia cho rằng, Chân Thiện Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất nhận định người tôt xấu. Vì vậy, người xưa mới nói: Bạn chỉ cần làm người tốt, Trời xanh tự đã có an bài.

Đào Nguyên – Hựu Thanh

Xem thêm: