Tôi đã thử đủ mọi cách mà không khỏi được, giờ đây tôi không còn nghĩ đến bệnh tật nữa. Tôi bắt đầu lo cho hậu sự của mình, nếu tôi chết chồng tôi sẽ đi lấy vợ hai, các con tôi có nguy cơ bị đối xử tồi tệ. Tôi vào internet thấy những tin tức như mẹ kế đánh, giết con chồng, tim tôi đau thắt lại. Tôi thường nửa đêm gọi chồng dậy đòi chia tài sản, tôi nói: “Em sắp chết rồi”. Chồng tôi bảo bị điên à rồi lăn ra ngủ tiếp.
Xa quê lập nghiệp
Những người trẻ quê tôi thường đi làm ăn xa xứ, để mong được đổi đời và làm giàu. Tôi cũng rời xa quê hương, dải đất xứ Thanh với những cơn gió Lào hun hút cháy da cháy thịt. Tôi vào Bình Dương đi làm và định cư tại đó. Tôi lấy chồng và gây dựng cơ nghiệp từ đây. Chồng tôi là một người tốt yêu thương chăm sóc vợ con. Chúng tôi có một cửa hàng kinh doanh thành đạt thu nhập ổn định, con cái xinh đẹp ngoan hiền.
Năm tôi 26 tuổi vẫn còn đang độ tuổi trẻ trung sung sức, chẳng ai biết được điều gì sẽ đến, tôi đổ bệnh… Bệnh này chưa dứt thì bệnh khác đã xuất hiện, hồ sơ bệnh án của tôi cứ ngày một dày lên. Bệnh khó chữa thì chuyển sang thành mãn tính, y học bó tay tôi phải sống chung với nó.
Tàn tạ và thất vọng vì quá nhiều bệnh không thể chữa dứt điểm
Thứ bệnh đơn giản nhất lúc bấy giờ đối với tôi là dạ dày, cơn đau phát đi phát lại kéo dài từ năm 2008 đến năm 2010. Kết luận của bệnh viện Hòa Hảo năm 2010 là viêm hang vị dạ dày có vi khuẩn H.piroly. Bác sĩ nói Loại vi khuẩn HP gây viêm loét hang vị dạ dày này là một trong những nguyên nhân cao dẫn đến ung thư dạ dày, khó chữa dứt điểm, bệnh có thể tái phát hoặc tái nhiễm cao qua đường ăn uống.
Hồi ấy cổ họng tôi đã có biểu hiện nuốt vướng, khó thở, đau phần đỉnh đầu nên đang dùng thuốc dạ dày chưa đỡ tôi cũng phải đi thăm khám tại bệnh viện U Bướu và được kết luận viêm vòm họng với toa thuốc 15 ngày. Thuốc uống đầy đủ nhưng đầu tôi vẫn đau như muốn nứt ra, không thể chịu được tôi đi khám lại và kết quả trả về vẫn như thế. Thân thể tôi càng ngày càng tiều tụy, rất mệt mỏi rồi bị tiêu chảy đau bụng liên miên. Tôi ăn không còn cảm thấy ngon nữa, lo nghĩ nhiều tôi lâm vào trạng thái mất ngủ. Ở cái tuổi vẫn còn tràn đầy sức xuân mà tôi đã héo úa như ngọn cỏ trước gió heo may…
Tôi bị tiêu chảy hàng ngày mỗi sáng thức dậy nên tôi rất gày gò vì không thể ăn được gì. Tôi đi khám đau bụng tiêu chảy ở bệnh viện Bình Dân và được kết luận viêm trực tràng, trĩ nội độ một. Rồi thăm khám ở bệnh viện Đại Học Y Dược thì nhận kết quả viêm khớp. Uống thuốc một thời gian thì khịt ra máu thâm và có mùi hôi, tôi lại đi khám, chụp X-quang thì kết luận bệnh án: Viêm hàm trên. Năm 2011 nhận thêm bệnh án rối loạn tiền đình, viêm cổ tử cung nặng.
Tôi cứ uống hết đơn thuốc này, đến đơn thuốc khác triền miên như vậy. Suy sụp tinh thần với toàn bệnh mãn tính không chữa được. Khó chịu nhất, dày vò tôi nhất là hàng đêm tôi không thể có được giấc ngủ tử tế vì hễ nằm không đúng tư thế tôi có thể bị nghẹt thở mà chết. Tôi quyết định tới bệnh viện U Bướu để khám lại. Kết quả lần này đã làm tôi vỡ lẽ rằng tại sao tôi lại đau ở cổ, vướng ở cổ, khó thở là: u vòm họng!
Tôi tìm mọi phương cách để mong có lại sức khỏe
Chữa trị các nơi, mỗi lần lại là một phác đồ điều trị mới. Tôi cũng đã đặt chân gần hết các bệnh viện lớn từ Nam ra Bắc để khám và trị bệnh, đến nỗi mà mọi ngóc ngách nhà vệ sinh của bệnh viện tôi đều nắm rõ. Người ta chỉ cần đi một bệnh viện là có thể hết bệnh, còn tôi đi mỗi bệnh viện chỉ mong chữa được một hai bệnh đã thấy hạnh phúc lắm rồi, còn phải sang viện khác chữa tiếp những bệnh khác nữa.
Khi Tây y hết hi vọng tôi tìm đến Đông y chữa chạy. Hễ nghe thấy ở đâu có vị lang nào giỏi tôi liền đến để rồi tha về nhà những đống bao tải lá thuốc hoặc hàng chục thang thuốc chất đầy nhà. Người ta thì được nếm sơn hào hải vị, còn tôi thức ăn đa phần là các vị đắng của thuốc. Tôi không thể ăn uống được gì ngoài cơm trắng và cháo trắng, vì hễ ăn phải những thứ khác tôi lập tức bị đi ngoài ngay. Mỗi ngày đêm tôi làm bạn với chiếc giường… mỗi ngày đêm tôi chỉ ngủ được một, hai tiếng, thời gian còn lại tôi phải thức mà cắn răng chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật. Cho dù cố gắng cỡ nào tôi cũng không thể đem lại chút thoải mái cho mình.
Thất vọng, tôi tìm đến với tâm linh. Tôi thuê thầy về để cầu cúng, làm phép, cầu siêu, tiêu tai giải ách… rồi nhang đèn đi lễ các chùa khấn vái… Tốn bao nhiêu tiền, đi bao nhiêu nơi thân thể tôi vẫn ốm nhách, gầy còm… Tôi cảm thấy tương lai mù mịt, tuyệt vọng, không còn trông cậy vào nơi nào, mọi cánh cửa của sự sống như đang đóng dần lại. Khi ý trí cũng bắt đầu thui chột thì tinh thần tôi bước vào cánh cửa khác, ấy là chấp nhận cái chết đang đến dần và hoàn toàn bất lực.
Thất vọng tôi đành buông xuôi tất cả
Tâm trí tôi không còn đặt vào điều trị bệnh nữa mà tôi thường lắng nghe sự gặm nhấm xâm lấn của bệnh tật mỗi ngày một lớn hơn. Khi màn đêm buông xuống tôi lặng lẽ quan sát từng hơi thở thoi thóp của mình, tôi chỉ có thể nằm nghiêng hoặc nằm sấp vì khối u có thể chèn ép vào đường thở và cướp đi sinh mệnh của tôi bất cứ lúc nào. Bao nhiêu đêm như vậy nước mắt cứ thầm lặng rơi trong tim héo mòn, cảm nhận cái lạnh lẽo của thần chết từng bước rất gần, rất gần chạm tới…
Tôi bắt đầu lo đến hậu sự cho mình, nhìn xã hội xung quanh đầy rẫy những câu chuyện mẹ kế con chồng. Tình thương đối với con thơ dại lại làm tôi thổn thức, vắng bàn tay chăm sóc của mẹ chúng sẽ ra sao? Chồng tôi còn rất trẻ anh ấy rồi cũng phải đi bước nữa, các con tôi chắc chắn sẽ phải đối diện với cảnh mẹ kế con chồng.
Đang nửa đêm tôi gọi chồng dậy đòi chia gia tài cho con và nói rằng em sắp chết. Anh nói được một câu em bị điên à rồi lăn ra ngủ tiếp. Trong cái tĩnh mịch về đêm ấy mình tôi ngồi với hai hàng nước mắt chảy dài. Tôi chỉ ước gì ngủ thiếp đi và không bao giờ tỉnh lại nữa. Tôi cũng đã ngừng uống tất cả các loại thuốc đông tây y, cũng không màng tới chùa chiền cúng bái, tôi mặc kệ và buông xuôi tất cả giờ chỉ chờ chết mà thôi.
Tìm hiểu Pháp môn mà Trung Quốc cho là xấu
Một ngày cậu em trai thứ của tôi vào thăm chị gái xem tình hình bệnh tật ốm đau ra sao. Tôi kể lể với nó chặng đường chữa bệnh gian nan mà vô phương cứu chữa của mình rồi chán nản nói với nó: “Có đỡ đâu, sắp chết đến nơi rồi!”. Em tôi nói rằng chị thử tìm hiểu Pháp Luân Công xem, nó biết được là nhờ nghe người ta kể người tu Pháp này bị mổ cướp nội tạng ở Trung Quốc, nó tò mò vào mạng xem thì thấy có nhiều bài viết về những cô bác ở Sài Gòn đang tập cái này khỏi được nhiều bệnh lắm.
Hễ cứ nghe thấy ai bảo cái gì có thể chữa được bệnh là mắt tôi sáng lên, vì vậy mà tôi cũng không ít lần bị lừa tiền mất tật mang. Nhưng vì thân bệnh dày vò nên tôi vẫn hồ hởi tìm hiểu, tôi gõ ba chữ Pháp Luân Công vào máy tính. Ban đầu thấy một Sư Phụ mặc áo quần màu vàng đang hướng dẫn các động tác nhẹ nhàng. Tôi khá thất vọng tự nghĩ thế này thì sao khỏi bệnh được đây.
Tôi tìm hiểu tiếp thì thấy các thông tin về Pháp Luân Công toàn những mổ cướp tạng, rồi đàn áp, tù giam, đánh đập rất dã man… rất đáng sợ. Tuy vậy tôi lại rất tò mò muốn biết tại sao lại thế nên tôi đã vào trang minghui.org để đọc. Tôi đọc và thực sự xúc động đến rơi nước mắt bởi các bài chia sẻ được viết ra từ trái tim với lòng biết ơn sâu sắc sau khi họ khỏi được bệnh nhờ tu luyện môn này, trong đó có cả người từng bị bệnh nặng giống như tôi.
Tôi chưa thực sự tin nhưng vẫn nuôi mầm hi vọng, tôi gọi điện cho người tình nguyện để số điện thoại trên mạng. Tôi hỏi anh làm thế nào để tập Pháp Luân Công? Tập bao lâu thì hết bệnh và mất bao nhiêu tiền? Đó là những câu hỏi quen thuộc khi tôi đi các nơi chữa bệnh, và cũng để tránh bị lừa tiền. Nhưng anh tình nguyện viên trả lời tôi rằng chỉ cần mua bộ sách về đọc để có thể hiểu và hướng thiện theo như trong sách nói. Học các bài công pháp như trong đĩa thì cơ thể sẽ được cải biến. Khi anh nói rằng bộ sách 60 ngàn tôi chợt nghĩ có mấy chục thì có gì đâu để lừa đảo nên tôi hẹn anh ngày lấy sách.
Từ nghi hoặc đến tin thực sự
Mua được sách về, tôi cầm sách trên tay nhìn ngắm và thở dài: bệnh cả đống thế này, uống đã bao nhiêu thuốc, cũng đã đi bao nhiêu nơi chữa trị mà không ăn thua, giờ chỉ đọc mấy cuốn sách này mà khỏi được bệnh ư? Các câu nghi vấn làm tôi cất sách vào tủ và quên bẵng đi một thời gian.
Bệnh tình của tôi ngày càng thêm trầm trọng tôi đã không làm được bất cứ việc gì nữa mà chỉ nằm trên võng rồi mò qua giường, nếu đau quá tôi lại lăn lộn từ đầu giường bên này qua bên kia. Khi nào bớt đau tôi dậy đi lang thang cho khuây khỏa, cũng như mọi hôm tôi đi ra trước nhà, lại gần chiếc tủ mà đã để bộ sách, tôi thấy mấy cuốn sách vẫn nằm yên nơi đó. Tôi nghĩ không biết trong đó viết gì, mình thử lấy đọc xem sao. Tôi bèn chọn cuốn dày nhất ra để đọc, cuốn sách mang tên Chuyển Pháp Luân. Tôi cũng không tin sách giúp chữa bệnh nên cứ đọc và cũng không nghĩ gì. Mặc dù đọc sách không hiểu lắm nhưng tôi ở nhà chán nản không làm gì nên cố gắng đọc hết cuốn sách.
Trong quá trình tập công theo đĩa, đọc mấy lượt cuốn sách thân thể tôi bắt đầu được thanh lý, Tôi bị tiêu chảy nhiều hơn, các cơn đau dữ dội hơn. Tôi đã rất lo lắng nhưng vì trong sách viết đó cũng là phản ứng tốt nên tôi cũng tin. Sau một đợt khó chịu như vậy cơ thể tôi bắt đầu có những chuyển biến tích cực. Trong sách nhấn mạnh rằng khi con người thay đổi đề cao tâm tính, làm theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn, ứng xử theo đúng như một người tốt thực sự thì cơ thể sẽ phát sinh biến đổi to lớn.
Mỗi ngày tôi đọc sách được ba phút, năm phút, mười phút rồi thời gian tăng dần lên một tiếng, hai tiếng và luyện công theo băng hướng dẫn. Cứ như vậy, một tháng trôi qua tôi thấy các cơn đau giảm dần. Tôi đã đọc hết 4 lần cuốn sách Chuyển Pháp Luân và làm theo lời dạy trong sách để trở thành người tốt tu tâm tính. Một điều khiến tôi ngạc nhiên, trước đây tôi không ngủ được mỗi đêm thường phải đi tiểu từ 15 đến 17 lần. Cứ khoảng năm giờ sáng thì tôi lại bị đau bụng và bị tiêu chảy hai đến ba lần, nhưng hôm đó tôi ngủ một giấc từ 23 giờ đến 6 giờ sáng hôm sau mà không thấy bị đi tiểu nhiều, đau đớn hay tiêu chảy gì nữa. Tôi không tin là mình tu luyện Pháp Luân Công mà khỏi được nên tôi cố gắng nhớ lại xem hôm qua mình đã ăn hoặc uống cái gì mà hiệu nghiệm như vậy. Nhưng suy nghĩ mãi mà không ra được vì mỗi ngày tôi chỉ ăn cơm trắng hoặc cháo trắng, uống nước trắng thôi.
Đại Pháp đã thực sự chữa lành cho tôi cả về thân lẫn tâm
Tôi ước gì tối ngày mai cũng được như vậy và thật kỳ lạ các buổi tối tiếp theo tôi không còn cảm giác đau đớn nữa. Lên giường là tôi ngủ được ngay một giấc đến sáng, khi thức dậy rất sảng khoái và nhẹ nhàng. Tôi bắt đầu có thể ăn được tất cả các loại thức ăn mà lúc trước bị bệnh tôi chỉ có thể ngậm ngùi bước qua. Tôi đã thực sự tin Pháp Luân Công đã chữa được bệnh của mình chỉ sau ba tháng. Da của tôi trở nên trắng hồng sáng sủa, giờ tôi không còn còm cõi như cò hương nữa, tôi đã tăng được gần 10kg và tràn đầy nhựa sống.
Chỉ sau vài tháng ai nhìn tôi cũng phải trầm trồ kinh ngạc vì sự thay đổi thần kỳ này. Thay vì một người ủ dột bệnh tật, cáu bẳn héo hon, da dẻ vàng vọt xanh xám… Tôi hồi sinh mỡ màng trẻ trung phơi phới sắc xuân. Chứng kiến kỳ tích này mọi người xung quanh tôi cũng tìm hiểu để học Pháp Luân Công, tôi vui vẻ tặng sách và hướng dẫn mọi người cùng luyện tập.
Chị gái tôi cũng là người thân mang nhiều bệnh nặng, đặc biệt là bệnh sỏi gan phải đi cấp cứu liên tục, ở viện nhiều hơn ở nhà. Thậm chí chị cũng từng có những suy nghĩ tiêu cực như tôi. Sau khi thấy sự “lột xác” ngoạn mục trở thành người đầy sinh khí như tôi chị cũng tu học theo Đại Pháp. Nhờ vậy chị cũng khỏi mọi loại bệnh tật, nhìn da chị không ai nói chị từng là bệnh nhân sỏi gan lâu năm.
Trong sách dạy con người ta phải trở thành người lương thiện, sống thật là tốt, khác hẳn với chuẩn mực đạo đức đang tụt dốc hiện nay. Khác hẳn với những gì đang được giáo dục một cách sáo rỗng trong xã hội, người ta nói một đường làm một nẻo. Tôi dần dần hiểu ra được ý nghĩa thực sự của việc làm một người tốt chân chính. Tôi là một doanh nghiệp nhỏ, trong kinh doanh cũng có nhiều va chạm, thấy được nhiều góc khuất trong các hành vi cạnh tranh không lành mạnh… Tôi cố gắng làm ăn một cách trong sạch, chân chính nhất, có thể dựa vào ba chữ Chân Thiện Nhẫn để đối đãi với khách hàng và đối tác.
Thấm thoát đã bốn năm trôi qua. Nếu như không có Đại Pháp cao thâm này tôi không dám nói giờ tôi ra sao! Cha mẹ cho tôi được sinh ra và nuôi tôi lớn lên. Đại Pháp cứu vớt tôi khỏi khổ đau bệnh tật, Đại Pháp ban cho tôi sự bình yên trong tâm hồn. Tiền bạc, danh vọng, hạnh phúc, thọ mệnh… mọi thứ sẽ chấm hết nếu bệnh tật gõ cửa. Trong sự giày vò đau đớn bạn mới cảm thụ được tiền chẳng có nghĩa gì… mọi thứ chẳng có nghĩa gì… lúc ấy chỉ có một ước ao lớn nhất và vượt trên tất cả là được khỏe trở lại. Lúc ấy có thể bạn sẽ ước Thần Phật ban ơn cho bạn được thoát khỏi nỗi khổ này, bạn tự hứa sẽ trở thành người sống tốt hơn, tốt hơn… để đáp lại sự ban ơn ấy.
Có một Pháp như thế đang hiện hữu trên thế gian, rất chân phương và giản dị, giản dị đến nỗi người ta không chịu nhận ra nó. Một thứ quý giá hơn hết thảy đang hiện hữu, có thể vì được nó quá dễ nên người ta không trân quý. Bất kể ai đã được thọ ích từ Pháp môn này đều mang một tâm nguyện cháy bỏng trong tim, mong muốn con người thế nhân hiểu được giá trị của Chân Thiện Nhẫn, hiểu được giá trị vô giá của Pháp Luân Công.
Bình Dương ngày 27 tháng 09 năm 2016
Nguyễn Thị Tươi