Ta nằm trên giường,
Nhìn thạch sùng bò từng đàn trên trần nhà câm lặng
Tường trắng và mắt ta cũng xanh xao bạc trắng
Những lớp sóng đau cuồn cuộn nổi lên
Chẹn họng chực tuôn trào
Bỗng rơi tõm vào vực sâu thăm thẳm
Người lạnh run
Tay lẩy bẩy lạnh run
Chỉ cảm nhận được vuông tròn một vùng rất ấm
Sẽ sàng giọt nuớc mắt rơi
Cùng má ta thấm đẫm
Cố nhướng mắt
Tách mãi những bóng hình người

Ôi con gái tôi
Nhợt nhạt, tả tơi
Ngồi bên ba
Đã bao ngày bao tháng?
Bàn tay nhỏ nhắn
Lau trán ba đẫm mồ hôi
Bàn tay đơn côi
Quờ quạng
Như khẩn cầu ánh sáng
Đang mờ dần mắt ba khép, nay mai..

Cả thân ta đau nhức
Nghe những hồng cầu
Khóc cùng nhau rấm rức
Máu đang ngừng chảy về tim
Thần trí phiêu diêu, có ai đó đến tìm
Nghe tiếng được tiếng không hòa trong tiếng nấc
Mặt nhung tơ thẩn thờ
Tay quạng quờ
Một vuông ấm trên ngực ta thổn thức…

Trong tuyệt vọng
Ta muốn la lên
Nhưng ai đó nén mọi lời trong lồng ngực
Ú ớ, u ơ muốn ôm con gái vào lòng
Muốn khóc mà không thể khóc
Ta đã thầm thì xin trời đất cho đi
Bởi triệu tỷ kiến đục trong thân
Bởi đau nhức
Không thiết gì cõi tục
Cũng chẳng biết gì, có cõi khác hay không?

Nhưng bàn tay con gái
Một vuông ấm mơn man trên lồng ngực
Hối hả gọi hồng cầu tiếp sức
Năn nỉ ta sống tiếp với đời…

Hoa tàn ai ngờ đã thêm tươi
Trong sinh tử chuyện thần tiên đã tới
Chúa bảo con người có Tội
Phật nói con người tạo Nghiệp mọi lúc mọi nơi
Nhân loại ơi,
bạn và tôi,
và tất cả
Chúng ta thật Tội Nghiệp
Thật đáng thương trong số kiếp con người
Đeo những tấm huy chương
Lấp lánh Danh, Tình, Lợi
Chỉ bất quá mấy chục năm nông nổi
Tội và Nghiệp cứ nối dài vô lối…

Hôm nay lại tiễn một người đi
Người chị một thời tương cà mắm muối
Cả một thời thanh xuân
Lầm lụi
Hy sinh hết mình chẳng ai màng tên tuổi
Khi về chín suối
Trong mê man chỉ biết nắm tay con gái
Cái nắm tay làm ta hoảng lên như ngây dại
Chị ơi, em đọc được lời trăng trối
Người mẹ nào truớc lúc ra đi chẳng gửi lại một bàn tay?
Dù tất cả phải buông xuôi!

Rồi số phận sẽ an bài
Nhật Nguyệt hai vai
Sáng soi tình mẹ
Thân xác mất đi,
Chỉ tấm hình hài.

Ai cũng tưởng kiếp người
Đi dọc mãi cái hành lang ba vạn sáu ngàn ngày.
Cứ ngỡ ta là Thần Tuấn Mã
Hí vang lừng, tung bờm kiêu hãnh trên thảm cỏ hoa vàng
Đâu biết rằng, chúng ta li ti như bầy kiến
Bò mãi vô hồi một viền chén bể dâu.

Từ khi ta thoát cửa tử khổ đau
Nhìn những hình nhân ngờ nghệch đen màu
Dắt díu đèn cù đã cạn đĩa dầu
Lử đử, chậm chạp
Chết sững, nhìn nhau…
Bao bạn bè cùng lứa đã ra đi
Ta nhớ mãi những ngày vui gặp gỡ
Những hội hè, bia rượu nâng ly…
Kiếp nhân sinh nào có ra gì?

Thật may mắn gặp duyên lành Đại Pháp
Tưởng dưới hố tử thần
Lại chót vót trên cao
Tưởng học vấn tích lũy xưa nay là để tự hào
Hóa ra ta đã dựng những hàng rào
Bò lết mãi trong Mê mà tưởng rằng chân lý.
Qua bao sông bao bể
Bao bến đục, dòng trong
Đứng trước nguy nan
Đành chịu trận, cam lòng.

Hỡi những người hữu duyên,
Những bạn bè của tôi
Đi qua cửa Tử Sinh, uống no sóng luân hồi
Tôi có đủ niềm tin để nói với mọi người:
Thời Mạt Pháp, Tận Thế đến rồi,
Danh , Lợi, Tình khoảnh khắc trăm năm
Quẩn quanh chỉ thế mà thôi.

Có một bàn tay từ bi
Đang muốn nắm những bàn tay…

La Vinh

Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa và Nghệ thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Xem thêm:

Từ Khóa: