Người xưa có câu: “Nhất chính áp bách tà” – một niệm chân chính sẽ trấn áp trăm điều tà ác. Mọi thị phi ân oán đều có nguyên nhân, chỉ có thiện niệm và thiện tâm mới có thể hoá giải được những ác duyên đã kết.
Ngày xưa có một gia đình giàu có. Nhà ấy ruộng trên ao dưới, trâu bò đầy chuồng, gà vịt đầy sân, gia súc nhiều không sao đếm xuể. Trong số ấy có một con gà trống rất đẹp mã. Ngày nào cũng vậy, từ sớm tinh mơ nó đã dõng dạc cất tiếng gáy báo thức. Tiếng gáy rất to, vang vọng khắp làng trên xóm dưới. Một hôm gà trống mải mê kiếm ăn nên bị lạc vào luỹ tre rậm rạp, không tìm được lối ra.
Con gà bị mắc kẹt trong luỹ tre suốt một thời gian dài, cuối cùng biến thành tinh. Yêu tinh gà hay biến hoá để trêu đùa mọi người và gây ra bao rắc rối phiền toái. Nó còn hận ông chủ vì thấy mất con gà quý mà không chịu đi tìm khiến nó không thể siêu thoát, vậy nên nó thường hiện về phá phách, huỷ hoại tài sản của ông ta. Ông chủ không làm cách nào trị được yêu tinh, cuối cùng đành phải khăn gói đi tìm pháp sư về để trừ khử nó.
Vị pháp sư hết cúng bái rồi lại bùa chú suốt mấy ngày liền, nhưng vẫn không diệt trừ được yêu tinh gà. Ban ngày nó im hơi lặng tiếng, nhưng cứ đêm đến nó hoá phép khiến cả bờ tre ngả nghiêng kêu ken két đến rợn người, rồi nó vào nhà quấy phá không cho ông bà chủ và các vị pháp sư được yên. Vị pháp sư bắt quyết trừ tà thì nó cười khành khạch bỏ đi, để lại một cái chuông, một cái mõ và một cục bướu to tướng trên đầu pháp sư. Vị pháp sư đành phải lắc đầu chịu thua.
Ông chủ lại lặn lội đi tìm những vị pháp sư cao tay khác, nhưng họ đều thất bại, không ai trị nổi yêu tinh gà.
Một hôm có anh học trò lỡ đường ghé vào xin ngủ nhờ. Anh ngạc nhiên thấy cảnh nhà tan hoang, còn ông chủ thì ngồi bó gối rầu rĩ. Anh hỏi căn nguyên, ông chủ buồn bã kể lại mọi chuyện, rồi ông khóc lóc nói rằng: “Chỉ vì con yêu tinh này mà cơ nghiệp của tôi đổ xuống sông xuống biển”.
Anh học trò an ủi ông và bảo: “Tôi sẽ cố đem chút tài hèn sức mọn của mình để giúp ông. Ông hãy dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, còn chút của cải nào thì hãy chuyển đi nơi khác. Trong mấy ngày tới, tôi sẽ không bước chân ra khỏi nhà. Ông nhớ chuẩn bị đèn dầu đầy đủ cho tôi và ngày hai bữa xới cho tôi vài bát cơm!”.
Từ hôm ấy, suốt ngày suốt đêm anh học trò miệt mài ngồi học, không rời khỏi ngôi nhà một bước nào, nhưng vẫn chưa thấy yêu ma. Mãi tới đêm thứ ba nó mới xuất hiện. Nó đứng ở đầu nhà đập cánh phành phạch rồi gào rú ghê rợn. Anh học trò vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Con yêu tinh bực quá xông vào nhà thổi tắt đèn, anh học trò bình thản châm đèn lên và tiếp tục đọc sách. Yêu tinh lại biến thành hình thù quái dị, leo lên mái nhà dỡ ngói, thò cổ xuống doạ nạt… Nó làm đủ mọi trò nhưng anh vẫn không thèm để ý đến, đã thế anh còn vừa đọc sách vừa vỗ đùi cười ha hả ra chiều rất đắc ý.
Yêu tinh hậm hực lắm. Nó xoay mấy vòng hoá thành một con rắn to, cuộn tròn ở trên giường anh học trò. Rắn vươn cổ phun phì phì dữ tợn, nhưng anh học trò làm ra vẻ không hề nhận ra. Anh còn đứng dậy đi vòng quanh phòng như người đi dạo, mắt không rời khỏi cuốn sách.
Thấy vẫn không làm gì được anh học trò, yêu tinh vận hết công lực biến thành một cô gái đẹp, lả lơi, quấn quýt bên anh. Anh học trò khi ấy mới quay phắt lại tóm chặt tay con yêu tinh bảo rằng: “Ta là người ngay thẳng, sợ gì đám yêu ma nhà ngươi? Mau hiện nguyên hình kẻo ta thiêu cháy ngươi thành tro bây giờ!”.
Quả nhiên chỉ trong chớp mắt, yêu tinh hiện nguyên hình. Anh học trò nói tiếp: “Ngươi muốn gì thì nói ra xem ta có giúp được không! Cớ gì mà cứ quấy phá, tác oai tác quái? Ngươi cứ làm điều ác thế này thì sẽ có ngày bị trời tru đất diệt đấy!”.
Yêu tinh gầm gừ: “Anh quả là người cứng bóng vía, không sợ gì ma quỷ. Nhưng học trò như anh chân yếu tay mềm, nghèo rớt mồng tơi thì giúp sao nổi ta mà sao dám mạnh miệng thế?”.
Anh học trò cười mà rằng: “Có trời chứng giám, ta sẽ hết lòng giúp ngươi”.
Yêu tinh gà khi ấy mới nói: “Tôi vốn là một con gà trống, dãi nắng dầm mưa lâu năm mới thành ra thế này. Tôi đã chờ đợi ông chủ đến cứu, nhưng ông ấy không hề đoái hoài gì tới tôi, vì thế tôi hận ông ấy và quậy phá cho hả dạ. Xin anh giúp tôi thoát khỏi cảnh này. Nếu được siêu thoát, tôi sẽ không gây phiền toái gì nữa”.
Rồi yêu tinh gà dẫn anh học trò ra luỹ tre và chỉ cho anh chỗ nó bị mắc kẹt khi xưa. Anh học trò chưa kịp nói gì thì một luồng gió lạnh buốt thổi tới, luỹ tre rậm rạp đầy gai góc xào xạc, lá tre rụng rào rào và yêu tinh biến mất.
Anh học trò kể cho chủ nhà biết mọi việc. Ngay hôm sau, ông chủ cho người chặt hết bụi tre, phát hiện xác một con gà trống vẫn còn nguyên vẹn ở đó. Nhưng trông nó rất kỳ lạ bởi phần đầu và phần đuôi to lớn khác thường.
Xóm làng biết chuyện, kéo đến xem rất đông. Người ta xôn xao bàn tán rằng: “Thì ra loài vật cũng có tình cảm như con người, không thể đối xử vô tình tệ bạc với chúng được”.
Anh học trò bảo mọi người chất củi hoả táng con gà cho nó được siêu thoát, đầu thai vào kiếp khác tốt đẹp hơn. Dân làng trầm trồ khen anh học rộng tài cao, chỉ đọc sách thánh hiền mà hoá giải được ác duyên giữa ông chủ nhà và con gà tinh.
Anh chỉ khiêm tốn và bảo mọi người rằng: “Sống ở trên đời, con người là tài giỏi nhất, chỉ cần theo sách thánh hiền, sống cho chính trực thì có thể quy phục được ma quỷ quấy nhiễu”.
Ngày nay, khi gặp chuyện xui xẻo hay lúc hoạn nạn, rất nhiều người bỏ tiền bỏ của xin dâng sao giải hạn, xua đuổi tà ma để cầu được tai qua nạn khỏi. Nhưng ngẫm ra, cúng bái nhiều đến mấy mà không chú trọng tu dưỡng đạo đức thì cũng vô dụng mà thôi.
Anh học trò vì sao chỉ đọc sách thánh hiền mà lại trị được tà ma, còn hoá giải được oán duyên, giúp sinh mệnh cải tà quy chính? Người xưa giảng rằng: Đọc sách thánh hiền thì tâm hồn sẽ được dung dưỡng bởi những tư tưởng cao đẹp, ngay chính, trên thân thể sẽ toả ánh hào quang khiến ma quỷ nể sợ. Trong tâm tràn đầy thiện niệm sẽ có thể cảm hoá lòng người, những tư tưởng xấu cũng theo đó mà tan đi, hoá giải được mọi thị phi ân oán.