Thần khải thị: Sinh mệnh cao cấp truyền ra hai thông điệp! Chồng gần chết sau một vụ tai nạn xe hơi lớn, ở không gian khác nhìn thấy vợ và con trai, toàn thân được bao bọc bởi trí huệ năng lượng khổng lồ, và sinh mệnh thần thánh đã dang tay ra để ôm lấy … một minh chứng cảm động!

Chào mừng các bạn đến với Bí ẩn chưa được giải đáp!

Ông bố trẻ người Mỹ Jeff Olsen từng có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, nhưng một tai nạn bất ngờ không chỉ khiến anh mất đi người vợ thân yêu và cậu con trai nhỏ, mà còn bị trọng thương, đứt chân, thập tử nhất sinh.

Dù đau đớn tới mức không muốn sống, nhưng sau những trải nghiệm cận tử kỳ lạ hết lần này đến lần khác, anh đã phát hiện ra ý nghĩa sự tồn tại chân chính của sinh mệnh. Anh đã bước ra khỏi đau thương, với tâm thái cảm ân và hoan hỉ cùng chia sẻ những trải nghiệm và thể ngộ của mình với mọi người. Những trải nghiệm của anh đã được viết thành hai cuốn sách, “I Knew Their Hearts” (Tôi biết trái tim của họ: Hành trình giải mã ngôn ngữ tâm linh không lời) và “Beyond Mile Marker 80” (Vượt qua biển báo 80 dặm: Lựa chọn sống vui sau tang thân).

Trải nghiệm của anh ấy thú vị đến nỗi Raymond Moody, một bác sĩ tâm thần người Mỹ, đã viết trong lời tựa của cuốn sách: “Kể từ năm 1965, tôi đã phỏng vấn hàng nghìn người có trải nghiệm cận tử thâm khắc. Và câu chuyện của Jeff Olson là một trong những câu chuyện tuyệt vời nhất mà tôi đã từng nghe, điều mà tôi không cách nào có thể tưởng tượng được.”

Vậy thì, Jeff đã trải qua những thể nghiệm kinh hoàng và kỳ lạ nào?

Tai nạn xảy ra sau kỳ nghỉ lễ Phục sinh

Jeff là một vận động viên bóng bầu dục thể thao kiểu Mỹ thời đại học. Anh đã yêu người vợ Tamara của mình ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vào thứ Hai sau Lễ Phục sinh năm 1997, Jeff chở vợ, con trai cả Spencer, 7 tuổi và con trai út, Griffin, 14 tháng, trở lại thành phố Salt Lake từ nhà bố mẹ vợ ở nam Utah. Trên đường đi, Jeff lâu lâu nhìn hai mẹ con ngủ ở băng ghế sau qua gương chiếu hậu, trong lòng cảm thấy ấm áp và mãn nguyện.

Đột nhiên, một cơn cuồng phong giật mạnh với tốc độ 110 dặm / giờ khiến một số xe tải hạng nặng trên đường cao tốc cũng bắt đầu chao đảo. Trong chớp mắt, Jeff cảm thấy như thể mình bị choáng váng, và trong vài giây tiếp theo là một vụ tai nạn xe hơi, mà sau đó được báo cáo rằng chiếc xe đã quay ít nhất tám cú lộn nhào trên đường cao tốc.

Khi Jeff tỉnh lại, tất cả những gì anh nghe thấy là cậu con trai cả đang khóc. Jeff muốn cứu con, nhưng không thể cử động được. Tình huống thực tế là anh bị gãy xương nhiều nơi trên toàn thân, sau đó chân trái bị cụt dưới đầu gối, tay phải bị gãy, phổi và ruột đều bị thương, đứt động mạch đùi. Jeff không còn nghe thấy tiếng khóc của vợ và con trai nhỏ; ngay lúc đó anh biết họ đã ra đi.

Khoảnh khắc đó thật trầm trọng và thống khổ đối với Jeff, anh cho biết: “Đối với một người đàn ông mà nói, đó là địa ngục tồi tệ nhất, tôi tỉnh táo và tuân thủ quy tắc giao thông, nhưng tôi lại là người lái xe.”

Anh nói với con trai cả: “Sẽ ổn thôi con.” Nhưng anh biết rằng mình đã nói dối con trai, bởi vì mẹ nó đã mất, em trai nó cũng đã mất, và bản thân nó cũng đang mê man bất tỉnh, giữa biên duyên của sinh và tử.

Nhìn thấy người vợ trong cảnh giới của ánh sáng và từ bi

Jeff cho biết, anh đột nhiên tiến nhập vào trạng thái phi thường bình tĩnh và an tường, cảm thấy như mình đang lơ lửng phiêu du. Sau đó anh được bao quanh bởi ánh sáng, khi nhìn xuống có thể thấy hiện trường vụ tai nạn hỗn loạn, nhưng anh không cảm thấy mình bị thương, mọi thứ đều bình ổn. Anh muốn ở bên vợ mình, nhưng người vợ vô cùng kiên định nói anh không thể ở lại nơi đó. Jeff cảm thấy bối rối trong giây lát: Là chuyện gì đây? Mặc dù nơi đó rất ninh tĩnh an tường và mỹ hảo, nhưng người vợ nói: “Anh không thể ở đây, anh phải quay về.” Jeff cảm thấy đây là lời ly biệt thống thiết nhất. Anh nhìn người vợ yêu dấu của mình, và nghĩ đến đứa con trai cả đang khóc lóc, anh biết mình phải quay lại.

Jeff đắm chìm trong cảnh giới của ánh sáng, không còn biết đến thời gian. Những gì đã xảy ra sau vụ tai nạn xe hơi, lúc đó anh không biết gì, chỉ biết rằng mình đã nói lời chia tay với vợ.

Trên thực tế, lúc đó, một trong những người đến hiện trường vụ tai nạn là một bác sĩ đã đưa Jeff và con trai lớn đến bệnh viện gần đó sau khi sơ cứu cho anh. Tuy nhiên, bệnh viện không thể làm gì với tình trạng của Jeff, vì vậy anh được trực thăng đến bệnh viện ở thành phố Salt Lake.

Tâm tràn đầy từ bi, cảm hóa người khác

Khi Jeff quyết định quay trở lại nhân gian, anh đột nhiên phát hiện mình đang du đãng trong bệnh viện, nơi anh có thể tự do bay qua từng phòng bệnh và nhìn thấy đủ các dạng các loại người. Dù họ đều là những người xa lạ, nhưng trong trạng thái đó, Jeff có thể cảm tri được từng người từng người, biết được những nỗi hỉ nộ ai lạc của họ. Loại cảm giác này anh chưa từng trải qua trước đây, đã khiến anh ấn tượng sâu sắc, đồng thời cũng thăng hoa tình thương yêu đối với mỗi người mà anh gặp, bất luận đó là một người nghiện heroin hay một bà lão tốt bụng với mái tóc hoa râm, Jeff đều có thể cảm tri họ, yêu mến họ. Jeff cho biết, anh cảm thấy vạn vật là nhất thể, “Tôi là họ, họ là tôi, và có một cảm giác yêu thương thân thiết.”

Linh hồn của Jeff cứ phiêu du bay bổng, cuối cùng nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên giường, nhưng anh hoàn toàn không cảm thụ được chút nào tư tưởng cảm tình của người đàn ông này. Người này làm sao mà không có ý thức và tư tưởng đây? Anh tiến gần để nhìn kỹ hơn, cuối cùng phát hiện ra rằng người đó chính là mình! Đó là thân thể của chính anh, toàn thân đã bị đập nát! Nhưng anh minh bạch cần phải tiến vào cái thân thể này, vừa nghĩ tới, nháy mắt liền hồi về. Ngay khi trở về với thân thể của chính mình, Jeff tức khắc không có cảm giác phiêu phiêu dễ chịu và tràn đầy ái tâm lúc trước, mà là một cảm giác đau đớn, bi thương, hổ thẹn…. các loại cảm xúc ào ào ùa đến anh và nhấn chìm anh. Anh cũng được đưa vào máy thở và không thể nói được. Anh đã vẫy cánh tay trái duy nhất có thể cử động của mình một cách tuyệt vọng đến nỗi bác sĩ đã trói tay đó lại vì sợ rằng anh có thể vô tình làm mình bị thương.

Nói chuyện với người vợ đã khuất để giúp cô ấy thực hiện di nguyện cuối cùng

Jeff nằm đó, trải qua mọi cung bậc cảm xúc, không ai nói chuyện cùng, chẳng biết làm gì ngoài những giọt nước mắt lặng lẽ. Điều khiến anh cảm thấy yên tâm là anh đã nghe thấy âm thanh của người nhà, đó là hai anh trai của anh, họ vội vàng đến phòng cấp cứu, mặc dù ba anh em từ nhỏ hay gây gổ với nhau, nhưng lúc này họ chỉ nắm tay Jeff mà rớt nước mắt.

Cùng lúc đó, gia đình thông gia cũng đến bệnh viện. Jeff lờ mờ nghe thấy tiếng họ nói. Gia đình vợ anh muốn chôn cất cô tại nghĩa trang của gia đình họ ở miền nam Utah, cách nhà Jeff năm giờ lái xe. Gia đình của Jeff nói rằng, nếu Jeff không thể qua khỏi, họ có nên hợp táng cùng nhau. Mọi người tâm lý đều bất an.

Vì lúc đó Jeff vẫn chưa thoát ly khỏi giai đoạn nguy hiểm, anh mơ màng xuất thần trở lại nơi ánh sáng, nhìn thấy người vợ đã cùng anh nói lời từ biệt thống thiết, đang trong bầu không khí mỹ hảo mà nhắn nhủ hậu sự cho anh: Hãy để lại chiếc nhẫn cưới  cho cháu ngoại, để chiếc váy xinh xắn cho chị dâu và anh trai, cô ấy muốn được ôm con trong quan tài… Khi Jeff hỏi vợ muốn táng ở đâu, người vợ nói: Hãy táng em ở nơi gần nhà, để khi con trai lên bảy tuổi có thể đến đó gặp mẹ.

Sau đó anh lại được trực thăng vận đến một bệnh viện khác cách đó 2 km vì bệnh viện đó không thể làm gì được vết thương của Jeff. Trong quá trình đưa anh lên trực thăng, bác sĩ đã tạm thời rút máy thở khỏi anh để anh có thể nói được, nên anh đã gắng hết sức kể cho người nhà bên cạnh nghe những gì anh biết về tâm nguyện của người vợ đã khuất.

Vậy có phải Jeff đã trải qua ảo giác trong bệnh viện không? Anh ấy có thực sự lắng nghe những di nguyện cuối cùng của vợ mình trong cảnh giới khác?

Nhân viên y tế chứng kiến ​​trải nghiệm cận tử của Jeff

Sau 18 cuộc phẫu thuật lớn và ba tháng trong phòng chăm sóc đặc biệt (ICU), Jeff cuối cùng đã được cứu sống. Sau khi qua khỏi cơn nguy kịch, anh đã được chuyển đến một bệnh viện phục hồi chức năng chấn thương, nơi gia đình và bạn bè bắt đầu đến thăm anh.

Vào ngày này, hai vị khách lạ đặc biệt đã đến, và Jeff không hề biết họ. Họ kỳ thực là y tá và bác sĩ trưởng của phòng cấp cứu khi Jeff lần đầu tiên được đưa đến bệnh viện bằng trực thăng. Jeff muốn nói: Các bạn thật là tốt bụng, lại đến đây để gặp tôi, dù tôi đã được chuyển đi.

Chỉ thấy cô y tá rưng rưng nước mắt và nói với Jeff, “Chúng tôi phải nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, và tại sao chúng tôi lại ở đây. Tôi là người đầu tiên tiếp cận anh khi anh được đưa đến đây. Ngay sau khi tôi bước vào phòng, tôi được bao quanh bởi tình yêu — một tình yêu thuần khiết. Anh trông như thể được bao quanh bởi ánh sáng.”

Điều này khiến Jeff ngạc nhiên và cao hứng, sau đó cô y tá nói thêm: “Tôi thực tế đã nhìn thấy cô ấy, người vợ đã chết của anh đang đứng ngay bên cạnh anh! Thật là sốc, tôi chạy ra ngoài và gọi bác sĩ: ‘Anh có thể đến đây không? Có một cái gì đó rất kỳ lạ và bí ẩn đang xảy ra ở đây.’” Sau đó, bác sĩ nói với Jeff: “Sau khi tôi vội vã chạy đến, tôi không nhìn thấy cô ấy (vợ của Jeff), nhưng tôi cảm giác thấy sự hiện diện của cô ấy. Bởi vì vợ anh đã giao lưu với tôi, giải thích lý do tại sao chúng tôi cần cứu anh sống lại.”

Vì vậy, bác sĩ chủ trị đã tìm năm bác sĩ ngoại khoa danh tiếng và hợp lực cùng nhau trong 16 giờ mới giải cứu được Jeff.

Sau khi nghe hai vị bác sĩ và y tá nói, Jeff cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Bởi vì trải nghiệm của chính anh lúc đó cũng thật khó tin khó nói, thậm chí anh từng lo lắng bản thân mình bị xuất hiện huyễn cảm? Mình có phải bị điên không? Anh chưa bao giờ kể cho ai nghe về trải nghiệm cận kề cái chết của mình cho đến khi hai vị bác sĩ và y tá đến thăm anh. Sau đó, vị bác sĩ trở thành bạn thân nhất của Jeff, và họ thường ăn trưa cùng nhau.

Thể nghiệm bí ẩn nhất: Về nhà ở Thiên đường

Trải nghiệm cận tử của anh đã rất kỳ lạ, nhưng những gì Jeff được thể nghiệm tiếp theo thậm chí còn huyền ảo hơn.

Sau khi trụ ở bệnh viện hơn năm tháng, lúc sắp được xuất viện, một đêm Jeff chìm vào giấc ngủ vô cùng vô cùng sâu. Trong giấc ngủ, anh trở về cảnh giới đó một lần nữa – chính là cảnh giới mãn đầy tình yêu và ánh sáng mà anh đã thấy vào ngày bị tai nạn xe hơi. Jeff nói rằng một nơi tuyệt đẹp mà chỉ có thể dùng từ “nhà” để hình dung, không có gì thích hợp hơn từ “nhà”. Trong gia viên của cảnh giới cao này, anh thật ninh tĩnh bình yên và vô cùng hạnh phúc, không còn tàn tật, tự do tự tại. Ở cuối một hành lang mĩ lệ, anh đã nhìn thấy cậu con trai út Griffin đã chết trong vụ tai nạn xe hơi.

Điều khiến Jeff kinh ngạc nhất là khi đón cậu con trai út của mình, mọi thứ đều vô cùng chân thực, thậm chí còn chân thực hơn cả không gian của chúng ta. Anh cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể và nhịp thở của con trai mình. Anh ấy muốn nói làm thế nào điều này có thể xảy ra, nhưng anh ấy thực sự cảm thấy rằng nó chân thực hơn nhiều so với cảm giác trên nhân gian.

Ngay khi anh đang đắm chìm trong cảm giác được trở về nhà, một giọng nói nói với anh rằng anh chỉ ở đây tạm thời và phải quay trở lại nhân gian. Lúc này, Jeff cảm thấy có ai đó đang đi tới phía sau mình, và một thứ gì đó hồng đại vô biên bao trùm lấy anh. Đó là một năng lượng khổng lồ, trí huệ, tuyệt đối thân thiết và tràn đầy từ bi. Sinh mệnh Thần thánh đó đã giang tay từ phía sau ôm lấy Jeff. Jeff nói: “Tôi thậm chí không dám quay đầu lại nhìn, cái cảm giác đó thật mãnh liệt, tôi cảm thấy một tình yêu thương vô điều kiện, tôi chỉ biết đứng lặng tại nơi đó mà lưu lệ.”

Sau đó, một sự tình còn kinh ngạc hơn đã phát sinh, một nguồn năng lượng hồng đại không gì sánh được từ đỉnh đầu xuyên qua toàn thân, mà anh gọi đó là “download” (quán đỉnh), nó khó có thể dùng ngôn ngữ mà diễn đạt, như thể hết thảy đều không thấy nữa, Jeff tan vào cảnh giới đó, hóa tác thành một bộ phận của hết thảy sự vật, trở thành một chỉnh thể.

Jeff cũng nói rằng thời khắc đó, bất cứ khi nào trong lòng nảy ra câu hỏi, anh đều cảm nhận được câu trả lời của Thần. Trong cảnh giới đó, trong gia đình đó, tôi là con của Thần, và Thần nói với anh, “Hãy nhìn con trai ta, nó đang đi; hãy nhìn lũ trẻ của ta, chúng đang tiến hành, trưởng thành, tiến bộ, và nhớ rằng chúng là ai— Sinh mệnh Thần thánh.”

Jeff hình dung tâm thái của mình đã phát sinh một sự thay đổi rất lớn, và cũng lĩnh ngộ được rằng: “Tôi đến nhân gian là để học tập hết thảy mọi thứ tôi cần biết để về nhà”. Anh cảm thấy linh hồn mình được giải thoát, và sau đó phản hồi trở lại nhân gian với sự lĩnh ngộ và giải thoát này.

Trở lại nhân gian, chọn niềm vui và chia sẻ

Jeff đã xuất viện. Trong thời gian nằm viện, con trai cả Spencer ở cùng các chú. Khi Jeff về đến nhà, được anh em nhấc ra khỏi xe và ngồi trên xe lăn điện, anh cảm nhận được ánh mắt của cậu con trai lớn. Cậu bé chạy ra khỏi nhà và chạy thẳng ra ngoài qua người anh. Jeff nghĩ với một chút thất vọng rằng có lẽ người cha mạnh mẽ sẽ ném cậu ta lên giường bằng cánh tay của mình đã không còn nữa, và thật khó để con trai anh có thể chấp nhận điều đó. Tuy nhiên, khi anh bước vào nhà và quay lại, anh thấy rằng con trai mình thực sự đang gõ cửa nhà hàng xóm từ nhà này sang nhà khác, nói với họ: “Ra đây, ra đây gặp bố cháu. Bố cháu đã sống, và bố đã trở về nhà!”

Rồi cậu con trai chạy về phía anh, vui sướng nhảy lên đùi anh và ôm lấy cổ anh. “Bố ơi, dù bố có biến thành vũng máu, con vẫn yêu bố.” Khoảnh khắc ấy, sự thuần chính thiện lương và tình yêu thương của cậu con trai dành cho bố đã khiến Jeff lại lần nữa cảm nhận được sự thần thánh và mỹ hảo.

Jeff nói: “Tôi không sợ cái chết. Đối với những người ở bờ bên này, cuộc sống có thể là nơi thống khổ, cũng có thể là hoan lạc, hứng thú. Chúng ta có thể lựa chọn tâm thái của chính mình. Mỗi thời khắc tôi đều có năng lực lựa chọn trải nghiệm cuộc sống.”

Jeff nói rằng trong trải nghiệm cận tử của mình, thông điệp duy nhất mà anh tiếp thụ được từ Thần chính là, “hãy chọn niềm vui” (choose joy). “Hãy trân quý mỗi thời khắc, nó khiến cho cuộc sống trở nên thần thánh; Khi chúng ta lựa chọn tiếp thụ, cuộc sống sẽ trở nên thực sự tươi đẹp.”

Theo Epoch Times, Hương Thảo biên dịch