Cô nghe đến cái dịch vụ “cho thuê hạnh phúc” ấy đã lâu rồi nhưng chưa bao giờ thử. Nghĩ cũng lạ, sao lại là dịch vụ cho thuê hạnh phúc nhỉ. Người ta cho thuê nhà, thuê xe, thuê máy móc, cho thuê người giúp việc, cùng lắm là cho thuê người yêu, đằng này lại cho thuê hạnh phúc. Liệu cái dịch vụ này nó có giống với cái dịch vụ cho thuê người yêu, cho thuê bạn trai, bạn gái không nhỉ?
Cuối năm, tiết trời lạnh lẽo, bầu trời xám xịt. Cô ngồi một mình trong quán cà phê, nhìn dòng người hối hả ngược xuôi trên đường mà thấy lòng trống trải, thiếu thiếu cái gì đó. Rồi cô nghĩ đến thời gian sắp tới, mọi người nghỉ tết, lễ lạt, du lịch, xung quanh sẽ trở nên càng tĩnh lặng, càng buồn, càng cô đơn. Nỗi buồn không có vũ khí gì nhưng có thể làm chết người.
Cô chợt nảy ra ý nghĩ, hay là đi thuê hạnh phúc xem sao? Có cơ hội thì cứ thử, thử cho biết thêm một dịch vụ cũng hay mà nhỉ! Không biết nó có tác dụng như thế nào, nhưng chí ít nó cũng có thể giúp cô vượt qua những tháng cuối năm và đầu năm sau đầy chông chênh, trống trải, cho đến khi mọi hoạt động xung quanh trở lại như cũ.
Nói là làm, cô tra cứu trên mạng, tìm một địa chỉ cho thuê hạnh phúc tương đối nhiều đánh giá tốt, rồi tìm đến. Cô nhân viên đứng ở cửa mỉm cười mời cô vào. Văn phòng này trông không khác gì một văn phòng bán hàng dịch vụ thông thường. Thiết kế nội thất tối giản nhưng nhẹ nhàng, trang nhã, gam màu trắng xanh dịu mắt. Trên tường có gắn các kệ gỗ, trên đó trưng bày rất nhiều những quả cầu pha lê đang tỏa ra các tia sáng như cực quang trên bầu trời xứ tuyết trắng.
Cô đang say sưa ngắm nghía thì một cô nhân viên khác đến bên cạnh hỏi cô cần thuê gói dịch vụ nào: một tuần, một tháng hay một năm. Cô thận trọng hỏi: “Các gói khác nhau như thế nào? Tác dụng của mỗi gói ra sao?”. Cô nhân viên nhẹ nhàng mời cô ngồi xuống ghế, rồi gọi người khác đưa ra ba quả cầu pha lê khác nhau. Cô mê mẩn ngắm những tia sáng có các sắc màu của cầu vồng biến đổi liên tục trong các quả cầu. Quả cầu nào cũng đẹp long lanh và hết sức mong manh. Cô nhân viên đang tư vấn cho cô mỗi lần chạm vào các quả cầu đều thể hiện sự nâng niu, gượng nhẹ.
Cô cảm thấy những quả cầu này giống các quả cầu xem bói của các bà bói phương Tây hay của những người Di-gan. Không biết tác động của những quả cầu hạnh phúc này đến con người có giống như những quả cầu bói toán kia không?
Cô nhân viên tư vấn nhẹ nhàng giới thiệu từng quả. Quả đầu tiên là gói dịch vụ hạnh phúc trong một tuần. Gói này thường hay được những người tò mò về dịch vụ này tìm thuê. Họ muốn thử xem dịch vụ này như thế nào. Tuy nhiên, gói này chỉ mới khiến cho người thuê làm quen với hạnh phúc. Khi họ vừa biết thế nào là hạnh phúc thì đã hết gói rồi. Quả thứ hai là gói dịch vụ hạnh phúc một tháng. Gói này được thuê nhiều nhất vì họ thấy gói một tuần là không đủ, họ muốn trải nghiệm thêm. Quả thứ ba là gói một năm. Gói này rất đặc biệt nên mọi người thường cân nhắc kỹ mới thuê. Vì dùng dịch vụ hạnh phúc này dễ bị nghiện. Nếu sau một tháng thấy chán thì thôi, không cần thuê nữa. Nhưng nếu sau một tháng thấy mình cần phải thuê thêm gói khác thì nên dùng gói một năm này. “Vì như thế có nghĩa là bạn đã bị nghiện hạnh phúc, thuê từng tháng sẽ rất tốn kém, giải pháp tốt nhất là thuê luôn một năm. Chúng tôi đang nghiên cứu triển khai gói hạnh phúc trọn đời. Nhưng cũng đang ở giai đoạn nghiên cứu thị trường. Bởi hạnh phúc trọn đời là vô cùng khó khăn, ít người đạt được”, cô nhân viên giải thích.
Cô vừa lắng nghe, vừa suy nghĩ. Gói một tuần thì cô sẽ không dùng vì cô cần thoát khỏi tình trạng tâm lý hiện tại trong vài ba tháng tới. Gói một năm thì quá dài, chưa chắc cô đã dùng hết. Cuối cùng, cô quyết định mua gói một tháng.
Cô nhân viên tư vấn hướng dẫn cô cách sử dụng, sau đó bảo người khác đóng gói sản phẩm và viết hóa đơn thanh toán. Để thuê các gói dịch vụ này, người thuê phải đóng tiền đặt cọc và điền vào bản cam kết cam đoan đem trả lại quả cầu hạnh phúc nguyên vẹn, đẹp đẽ. Nếu làm vỡ hay hư hỏng, khách hàng phải trả giá rất đắt. Cô cũng hoàn toàn vui lòng ký vào bản cam kết. Không biết cái dịch vụ cho thuê hạnh phúc này nó giúp cho cô hạnh phúc như thế nào, nhưng cô thấy hài lòng với thái độ phục vụ của nhân viên nơi đây.
Ôm hộp quả cầu pha lê bao gồm cả chân đế, giấy hướng dẫn sử dụng, cô vui vẻ bước ra khỏi cửa hàng. Cô thấy người lâng lâng. Bầu trời có nắng hửng lên, không còn vẻ xám xịt lạnh lẽo nữa. Cô bất giác mỉm cười, chưa sử dụng dịch vụ đã thấy hạnh phúc hơn rồi.
Bước vào cầu thang máy để lên nhà mình, cô mải suy nghĩ mà không nhận ra mình đang đi cùng cầu thang với anh hàng xóm cùng tầng, cách nhà cô mấy nhà. Chỉ đến khi thấy nóng nóng hai má, cô mới nhận ra anh ta đang nhìn mình. Cô ngượng ngùng quay đầu nhìn bảng hiệu thang máy. Sao hôm nay nó chạy chậm thế nhỉ. Anh hàng xóm này ít khi cô gặp. Mỗi lần gặp đều thấy anh ta lạnh lùng, thờ ơ, coi như không có ai xung quanh mình. Vậy mà hôm nay gặp cô anh ta cứ nhìn trân trân, chẳng hiểu như thế nào.
Anh hàng xóm phá tan bầu không khí yên lặng. “Có chuyện gì vui mà cô cứ tủm tỉm cười từ khi bước vào thang máy thế? Hôm nay tôi mới nhìn kỹ cô, cô có cái lúm đồng tiền rất hay”. Cô bất ngờ với câu nói của anh ta. Cô dường như quên mất là mình có lúm đồng tiền. Từ lâu lắm rồi cô không cười khi soi gương. Lúc nào cũng tất tả và nghiêm trang, kể cả khi trang điểm. Nghe anh ta nói, cô bất giác lại mỉm cười. Trời đất ơi, chẳng lẽ chưa sử dụng dịch vụ hạnh phúc mà đã hạnh phúc “ngút ngàn” như thế này sao?
Thang máy mở, cô lao nhanh về phía nhà mình, quên cả chào anh hàng xóm. Cô vừa xấu hổ muốn cách xa anh ta ra, vừa muốn vào nhà thật nhanh, thử nghiệm cái dịch vụ hạnh phúc. Dù vội vội vàng vàng, cô vẫn cảm giác thấy anh hàng xóm đứng tần ngần trước cửa thang máy một lúc mới đi về phía nhà mình.
Vội vàng bóc hộp giấy, lấy tất cả các bộ phận của quả cầu pha lê ra, cô lắp ráp rồi bật công tắc lên. Luồng sáng bắt đầu chạy từ tâm quả cầu rồi bắn ra xung quanh. Các tia sáng ngoằn ngoèo nhưng dường như có quy luật của nó, dễ khiến người nhìn muốn được dõi theo xem nó sẽ đi đâu, có đúng như mình dự đoán không. Cô say sưa ngắm nhìn quả cầu, cảm giác một sự vui vẻ lan tỏa trong cơ thể. Cảm giác nhẹ nhàng, thư thái, lâng lâng. Thật là kỳ diệu.
Cô với tay lấy tờ giấy hướng dẫn sử dụng và đọc. Thì ra người dùng dịch vụ này sẽ nhận được cảm giác hạnh phúc tỏa ra từ quả cầu. Càng nhìn ngắm nhiều càng cảm thấy hạnh phúc. Không những thế, khi phải đi ra ngoài, họ vẫn cảm nhận được hạnh phúc tỏa ra từ mọi phía khiến cho tinh thần, tâm hồn họ luôn lâng lâng, vui vẻ, suy nghĩ tích cực, khoáng đạt. Đúng là một sản phẩm tuyệt vời!
Rời quả cầu pha lê, cô vui vẻ đi quanh nhà. Cô mở rộng rèm cửa đón không khí tươi mới từ bên ngoài. Cô thấy bụi trên bậu cửa, bèn lấy máy hút bụi hút sạch, tiện tay hút bụi khắp căn nhà. Vừa làm, cô vừa hát. Các bài hát cứ nối nhau xuất hiện trong đầu cô, điều mà bình thường chẳng bao giờ cô thấy.
Cô chợt thấy nhớ mùi bánh nướng. Lâu rồi cô không làm bánh. Đồ làm bánh vứt xó tủ bếp khéo han rỉ hết rồi. Cô vội lấy chúng ra kiểm tra, cũng may, đa phần chúng đều được làm bằng inox nên không bị rỉ sét. Kiểm tra nguyên liệu, thấy hết bột mỳ và vài nguyên liệu khác, cô quyết định xuống dưới để mua.
Đang lách cách khóa cửa, cô giật mình khi thấy anh hàng xóm đi đến gần. Anh ta đến gần cô quá khiến cô cảm thấy lo lắng. Chẳng bao giờ giao tiếp với nhau, sao hôm nay anh ta lại thể hiện sự thân thiện thế cơ chứ. Anh ta đứng ở hành lang từ bao giờ? Cũng tình cờ vừa đi ra hay anh ta đợi cô từ lâu rồi?
Anh hàng xóm không che giấu sự sốt sắng của mình, nhìn sâu vào mắt cô, hỏi luôn là cô định đi đâu. Nếu bình thường thì cô sẽ lờ đi và bước thật nhanh, nhưng hôm nay cô đang thấy vui nên cho phép mình được trải nghiệm cảm xúc mới. Cô nhìn lại anh ta, cô nhận thấy anh ta cũng khá nam tính, hơi kiêu ngạo nhưng có vẻ đáng tin cậy. Cô nói mục đích của mình. Anh ta bảo sẽ đi cùng cô. Thì thang máy là của chung mà, anh ta đâu cần xin phép hay thông báo với cô! Cô thấy buồn cười. Cô bước vào thang máy, anh ta đi bên cạnh, vẫn không thôi quan sát cô. Điều đó làm cho cô thấy nhột nhột nhưng kỳ lạ là không hề cảm thấy khó chịu. Cô miên man nghĩ đến chiếc bánh định làm. Cô sẽ làm cỡ nào? Làm cỡ nhỏ thì không bõ công đánh bột và vận hành lò nướng. Làm cỡ lớn thì ăn không hết. Hay cứ làm cỡ lớn rồi chia cho mọi người xung quanh? Hay là chia cho cả anh ta? Nghĩ đến đó cô bật cười, khiến cho anh hàng xóm càng nhìn cô trân trối hơn.
Ra khỏi thang máy, bước vào siêu thị ở tầng trệt tòa nhà, họ vẫn đi song song với nhau. Cô cũng không cảm thấy quá phiền toái. Kệ anh ta, biết đâu anh ta cũng cần mua đồ của mình. Cô chăm chú chọn các nguyên vật liệu cần thiết. Tiện thể, cô mua thêm thức ăn cho mấy ngày. Cuối cùng là một làn đầy ắp hàng hóa. Thanh toán xong, bước ra khỏi siêu thị, cô lại thấy anh ta đi theo sau, tay chẳng xách theo hàng hóa gì. Thế là thế nào? Anh ta chỉ đi theo cô thôi sao?
Đi nhanh đuổi kịp cô, anh ta tần ngần hỏi: “Tôi quan sát cô từ lúc cô đi làm về đến giờ. Tôi hỏi thật nhé, có phải cô vừa mua gói dịch vụ hạnh phúc không?”. Cô giật mình: “Sao anh biết?”. “Tôi thấy cô ôm cái hộp đi vào thang máy, tôi đã nghi nghi nhưng chưa chắc chắn nên đã quan sát cô nhiều hơn. Đến lúc này thì tôi đã chắc chắn rồi. Thì ra là cô cũng đã sử dụng dịch vụ đó”. Cô lo lắng hỏi anh ta: “Sao anh biết về dịch vụ này, anh có dùng nó không?”.
Im lặng ngẫm nghĩ một lát, anh ta trả lời: “Đúng là tôi có thuê một gói, gói dịch vụ hạnh phúc một tháng, tính đến hôm nay là dùng đến tuần thứ ba rồi. Đúng là thời gian đầu dùng rất thích, lâng lâng hạnh phúc đúng như cô bây giờ. Tuy nhiên dùng đến tuần thứ ba, tôi phát hiện ra mình đã bắt đầu bị nghiện cảm xúc hạnh phúc. Tôi cảm thấy lo lắng. Thấy cô bắt đầu sử dụng, tôi lo cho cô. Sử dụng dịch vụ này rất hay nhưng hậu quả cũng thật khôn lường, bị phụ thuộc vào dịch vụ đó. Hay nhân lúc cô chưa lún sâu vào nó, cô dừng sử dụng luôn đi. Đây là lời khuyên thật lòng của tôi”.
Cô đi nhanh về nhà mình, lúng túng mãi không mở nổi cửa. Anh ta bước đến và mở giúp. Khi bàn tay anh ta chạm vào tay cô, cô cảm thấy như có luồng điện chạy qua. Một cảm giác khác hẳn so với cảm giác quả cầu hạnh phúc mang lại.
Cô vội bước vào trong nhà và đóng cửa lại. Quả cầu hạnh phúc vẫn đang tỏa ra các luồng sáng mê mẩn và cảm giác dễ chịu nhẹ nhàng lan tỏa. Nhưng kỳ lạ, cô vẫn không quên cái cảm giác điện giật vừa qua. Đúng là giật bắn người. Từ bên trong cơ thể cô phản ứng với tác động từ bên ngoài. Điều mà quả cầu hạnh phúc đã không đưa đến cho cô.
Với tay tắt công tắc của quả cầu, cô nằm vật ra giường ôm ấp nó lần cuối. Thực sự là nó rất đẹp, rất đáng yêu. Cô cứ muốn ôm mãi, ngắm mãi cái thứ long lanh rực rỡ đó. Nhưng cô đã quyết định. Sáng mai cô sẽ đem trả lại văn phòng cho thuê. Cô không muốn bị phụ thuộc vào cảm giác bên ngoài đưa đến cho mình. Hạnh phúc là do chính bản thân mình tạo ra, chính bản thân mình cảm nhận chứ không chờ đợi từ bất cứ đâu, bất cứ ai.
Giờ thì cô phải đi làm bánh đã!
Phương Lan
Bài đã được ĐKN biên tập. Độc giả có thể đọc bài gốc tại đây.
Video xem thêm: Dựa vào núi, núi lở, dựa vào người, người đi, chỉ có dựa vào mình mới là chỗ dựa vĩnh viễn