Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng, nên dường như không có khái niệm mùa hè về thời tiết. Nhưng có những thời điểm trong năm, ai cũng cảm nhận được rằng hè đã về. Đó là khi trên những con đường của thành phố, người ta nhìn thấy nhiều hơn những người bán hàng trẻ tuổi, rong ruổi trên chiếc xe đạp hay tất bật nơi một góc của vỉa hè.
Ở khu vực công viên Tao Đàn, ngày chủ nhật nào cũng vậy, người Sài Gòn đều bắt gặp một cậu bé độ tuổi cấp ba ngồi chăm chú đọc sách bên chiếc xe đạp chở đầy những bó sen hồng, sen trắng tinh khôi. Hình ảnh ấy hẳn sẽ khiến cho nhiều người cảm thấy trong lòng sự bình yên hòa cùng sự mến thương và cảm phục.
Cậu bé bán sen quen thuộc ấy tên Trần Hồng Đức (sinh năm 2000) hiện là học sinh lớp 11 tại trường THPT Hiệp Bình (Thủ Đức). Cuối tuần nào, cũng như những ngày được nghỉ lễ, Đức lại lên chiếc xe đạp của mình, rong ruổi 10 cây số lên công viên này để bán hoa sen.
Đức chọn địa điểm này vì ở đây có nhiều người qua lại, ai cũng có thể nhìn thấy những bó sen của em, nếu cần sẽ dễ dàng dừng lại hỏi mua. Gần công viên cũng có nhiều cây xanh, mọi người đỗ lại chọn hoa cũng không bị nắng, sẽ thoải mái hơn.
Công việc bán sen không quá khó khăn, em chỉ cần trả lời những câu hỏi của khách, giúp khách chọn hoa. Nhưng những bông sen cũng đã được bó gọn gàng và bản thân hoa cũng đã đẹp nên Đức không phải làm gì nhiều.
Chỉ khi nào khách lấy hoa, em sẽ cẩn thận buộc đóa sen trắng hay hồng ấy vào đuôi xe, để khách chở hoa về an toàn mà không bị hỏng, bị nát.
Những lúc không có ai tới xem hoa, Đức lại lấy sách ra đọc. Giữa không gian thênh thang của đường phố, những thanh âm của xe cộ, của người qua lại đối với Đức có lẽ chỉ như những tiếng râm ran. Ngồi bên những đóa sen sắp được người khác mua, em mới tạm cất được nhưng lo lắng và tìm được sự yên lành trong lòng để học hỏi những điều mới mẻ.
Cuộc sống khó khăn của gia đình vẫn luôn là một điều khiến chàng trai trẻ phải thao thức. Đã đến tuổi bắt đầu quan sát nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn, em hiểu và cảm nhận được gánh nặng kinh tế đang dồn lên đôi vai gầy guộc của cha của mẹ.
Lại là con trai, Đức càng ý thức hơn trách nhiệm của mình, mong muốn được san sẻ bớt khó nhọc cho những người thân yêu càng ngày càng lớn hơn trong lòng cậu học trò này.
Như đã thầm hiểu rằng chỉ có sự cố gắng của hiện tại thì mới thay đổi được tương lai. Nên đi bán sen với Đức chắc chắn không phải là một điều gì đáng xấu hổ. Ngược lại, công việc còn mang đến cho em niềm vui. Vì mỗi tối, em lại có thể gửi cho má một khoản tiền dù là rất nhỏ.
Trong hiện tại này, cố gắng để phụ trợ về kinh tế cho gia đình thôi là chưa đủ, em biết điều duy nhất có thể cho em một tương lai vững chắc hơn chính là việc học. Cần mẫn đạp xe bán hoa như thế nào, Đức chịu khó học bài như thế ấy, những trang sách cũng giống như những cánh sen hồng trắng, làm bạn em, an ủi và tiếp thêm cho cậu bé trầm tư này động lực để tiếp tục kiên trì, tiếp tục cố gắng.
Chiều xuống cũng là khi những bó hoa cuối cùng được bán hết. Đức mới đạp xe trở về nhà, khi ấy, đường phố Sài Gòn trở nên thênh thang và bình yên hơn rất nhiều trong mắt cậu bé. Những vòng xe cứ quay đều, quay đều, mang theo những ước mơ của tuổi 17 của Đức tiến về phía trước. Hy vọng rằng em vẫn biết phía trước ấy là một bầu trời xanh đang đón đợi những con người không bao giờ than trách mà chỉ âm thầm cố gắng như em.
Ở một góc khác của Sài Gòn, trong khung cảnh náo nhiệt hơn, cũng có một người bán hàng nhỏ tuổi khác đang rất chăm chỉ. Trái ngược hẳn với vẻ người lớn, điềm đạm của Đức, cậu chủ nhỏ của mâm bình bát vàng ươm là một cậu bé tròn trĩnh, mập mạp vô cùng đáng yêu.
Với chiếc mũ rộng vành để làm dịu bớt cái nắng nóng của Sài Gòn, Sơn một mình chịu trách nhiệm tiêu thụ hết hai túi bình bát mà cha em hái được.
Việc đi bán hàng với cậu bé sắp học lớp 7 này không còn là điều xa lạ. Bởi trong năm học, cứ có thời gian rảnh, em lại đi bán vé số để phụ tiền cho mẹ.
Sơn nhỏ tuổi vậy, nhưng đã có những suy nghĩ thật chững chạc: “Năm sau em lên lớp 7 rồi, tiền học phí rồi tiền mua sách vở, giày dép, quần áo cũng tốn bộn, nên em tranh thủ nghỉ hè ra đây bán bình bát phụ ba mẹ”. Tuy nhỏ, nhưng em đã ý thức được rằng làm việc chính là cách em san sẻ nỗi lo với gia đình một cách thiết thực nhất.
Khi biết hoàn cảnh nhà Sơn, có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy thương cậu bé hơn. Ba má em lặn lội từ Quảng Ngãi vào Sài Gòn, làm đủ thứ việc để nuôi hai anh em Sơn ăn học.
Mỗi ngày, cả gia đình đều ở ngoài đường, mẹ em cũng bán bình bát ở gần cây xăng Phạm Thế Hiển. Còn cha thì như con thoi, đi lại giữa chỗ Sơn, chỗ mẹ em và đường Nguyễn Tri Phương để hái thứ quả đã gắn bó với tuổi thơ của bao người này. Khi mùa bình bát đi qua, mẹ Sơn sẽ lại quay về bán những ổ bánh mì nóng hổi.
Tuy nhiên nhìn khuôn mặt luôn cười, đôi mắt chứa đầy lạc quan của cậu bé, và nghe cậu tâm sự, chắc hẳn mọi người sẽ nhìn cuộc sống của em theo một cách khác. Tuy thực sự vất vả, nhưng Sơn đang cùng cha mẹ mình lao động, cả nhà em đang cùng một nhịp, chăm chỉ, cần mẫn để đảm bảo đủ cho cuộc sống hàng ngày.
Câu chuyện của em khiến mọi người nhận ra một điều giản dị nhưng thật quý: Chỉ cẩn đồng lòng, chỉ cần nghĩ tới nhau, vì nhau mà cố gắng, thì không có khó khăn nào là không thể vượt qua.
Sơn chững chạc trong những suy nghĩ về gia đình bao nhiêu thì vẫn giữ nét hồn nhiên của tuổi thơ bấy nhiêu. Cách cậu bé bán hàng, lựa trái và trò chuyện với những người mua hàng một cách cởi mở, tự nhiên mà rất chân thành khiến ai cũng muốn một lần được quay lại những ngày tháng tuổi thơ tươi đẹp trước đây.
Sơn giống như Đức, em phụ cha, đỡ mẹ bán hàng nhưng vẫn đặt niềm tin vào việc học của chính mình. Cậu bé ấp ủ một ước mơ thật đẹp, em ước sẽ có thể học giỏi để trở thành một bác sĩ, để có thể “chữa bệnh cho những người nghèo như em”. Trong ước mơ của riêng mình mà cậu bé vẫn dành vị trí cho những người khác, những người vẫn còn khó khăn như chính gia đình em.
Cậu bé có khuôn mặt tròn đầy và phúc hậu này có lẽ sẽ khiến nhiều người phải tự đặt câu hỏi: Trái tim em lớn thế, còn mình thì sao?
Mùa hè, mùa không phải đến trường với những đứa trẻ nhà nghèo nơi đô thành thật có nhiều khác biệt. Tuy phải đi bán sen, bán bình bát, nhưng với những chàng trai trẻ tuổi này, mùa hè vẫn thật vui. Vui nhất là có thể thấy gánh nặng trên vai cha mẹ nhẹ đi dù chỉ là một chút.
Khó khăn, vất vả, nhìn từ một góc độ nào đó là nơi tuyệt vời nhất để con người học được cách có trách nhiệm với chính mình và có trách nhiệm với những người thân yêu.
Nguồn ảnh: Tri thức trẻ
Hy Văn – Gia Viên (tổng hợp)
Xem thêm: