Chỉ đến khi mẹ mãi mãi ra đi…
Con mới hiểu hết tình yêu của mẹ
Con nghĩ mình đủ khôn, từng đi ra nơi chân trời góc bể
Chút công danh để thấy mình không nhỏ bé trước cuộc đời.
Con vẫn tự hào vượt qua mọi bão giông
Đã chống chọi với bao nhiêu thử thách,
Con đã vượt gian nan bằng bản lĩnh,
Bằng niềm tin, trí tuệ mẹ cho con.
Con cũng đã cho, đã tha thứ, cảm thông
Đã vượt qua mọi nỗi đau mở rộng lòng nhân ái
Mẹ đã dạy cho con điều ấy
Mẹ rất vui khi con biết thương người.
Con biết trái tim con yếu đuối.
Gặp tình là con lụy tình thôi
Và đâu riêng một thứ đó ở đời
Tiền bạc, công danh như mây bay gió thổi…
Con cứng cỏi như cái cây giữa trời bão nổi
Lại yếu mềm như một nhánh cỏ xuân
Giữa nhận và cho chẳng biết thứ nào hơn
Cái mất, cái còn chơi vơi trong nụ cười, tiếng khóc…
Chỉ đến khi mẹ ra đi mãi mãi….
Con mới hiểu ra con chỉ được một phần mong mỏi của mẹ thôi.
Con chưa làm được như mẹ cha,
những người thật tuyệt vời.
Con được yêu thương,
một tình yêu không bao giờ lo phản bội
Mẹ bao dung, hiểu con trong mọi nỗi.
Con bình yên trong tình mẹ bao la
Mẹ thế chấp cuộc đời cho chúng con mà…
Chỉ đến khi mẹ ra đi mãi mãi
Con thấm tận cùng niềm bất hạnh kẻ mồ côi
Trái đất bao la, con đơn độc giữa cuộc đời
Còn ai yêu thương con, chở che con như mẹ?
Chiều nghĩa trang…
lòng đau như xé.
Khi con biết thương…
thì đã muộn rồi!
Ánh Tuyết
Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa – Nghệ thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.