Xưa kia, có một vị vua, ông cai quản đất nước của mình vô cùng tốt, dân chúng cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp, cuốc sống rất hạnh phúc.
Nhà vua có ba nàng công chúa nhất mực xinh đẹp, ba nàng công chúa ngay từ khi sinh ra đã có một loại sức mạnh thần kỳ, đó là khi họ khóc nước mắt rơi xuống sẽ hóa thành những viên kim cương óng ánh.
Một hôm, nhà vua phát hiện thấy rằng tuổi mình đã cao, sức khỏe đã yếu mà vẫn chưa có người nào để truyền ngôi vị, các nàng công chúa không có ai chăm sóc, vì vậy nhà vua liền chiêu cáo thiên hạ:
“Mọi người đều biết, trẫm có ba nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa, nước mắt của chúng còn có thể hóa thành kim cương quý giá. Một tháng nữa, trẫm sẽ triệu tập tất cả những anh tài kiệt xuất trong thiên hạ để ba công chúa lựa chọn làm chồng, người được chọn sẽ có cơ hội kế thừa toàn bộ tài sản và ngôi vị của trẫm”.
Một tháng sau, trong lâu đài của nhà vua chật ních các hoàng tử, kỵ sĩ và những người giàu có đến từ khắp nơi trên thế giới, tất cả họ đều là những chàng trai kiệt xuất, khôi ngô tuấn tú, diện mạo phi phàm. Họ tràn đầy tự tin tiến vào lâu đài chờ đợi sự lựa chọn từ các nàng công chúa.
Giữa trưa, nhà vua dẫn theo ba nàng công chúa đi vào cung điện, để chào đón sự có mặt của những vị khách từ phương xa tới, nàng công chúa lớn đã hát một bài hát, giọng hát trong vắt của nàng giống như âm thanh của thiên nhiên. Nàng công chúa thứ hai thì nhảy một điệu nhảy, những bước nhảy của nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, động tác đẹp mỹ diệu. Còn nàng tiểu công chúa nhỏ tuổi nhất, khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi trốn sau lưng nhà vua mà không ra…
Nhà vua lúng túng khó xử, giải thích với mọi người và mong mọi người bỏ qua cho, tiểu công chúa từ khi sinh ra đã không nói chuyện với ai và rất sợ người lạ.
Để lấy lòng các nàng công chúa, mọi người lần lượt thể hiện tài năng xuất chúng của mình. Có người ở đó vẽ tranh, làm thơ tặng cho nàng công chúa lớn, có người vì công chúa thứ hai mà múa kiếm, thể hiện tài phi ngựa, chỉ có rất ít người dâng bảo vật quý báu tặng cho nàng tiểu công chúa.
Hai nàng công chúa lớn đều rất vui vẻ đồng thời cũng dần dần có được lựa chọn của mình, chỉ có tiểu công chúa vẫn im lặng trốn ở đằng sau lưng nhà vua.
Nàng công chúa lớn nhất cuối cùng đã lựa chọn một hoàng tử, vị hoàng tử tài năng xuất chúng này đã hứa hẹn với nàng: “Ta sẽ vì nàng mà chinh phục cả thế giới này, trên mỗi tòa thành chinh phục được, ta sẽ khắc tên của nàng.”
Nàng công chúa thứ hai cuối cùng lựa chọn một chàng trai thông minh, giàu có, người này hứa hẹn với nàng rằng: “Ta sẽ vì nàng mà kiếm thật nhiều tiền để xây dựng một cung điện nguy nga tráng lệ nhất thế giới này, bên trong sẽ bày biện các loại báu vật xinh đẹp.”
Còn nàng tiểu công chúa bình tĩnh nhìn tất cả các chàng trai rồi lặng im lắc đầu.
Vào lúc nhà vua chuẩn bị tuyên bố kết quả, thì từ trong đám đông đi ra một chàng thanh niên chăn dê trẻ tuổi, chàng trai đi thẳng đến trước mặt tiểu công chúa, và thì thầm vào tai nàng một câu. Tiểu công chúa bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ và không chút do dự khoác tay người chăn dê, vậy là ba nàng công chúa đều đã tìm được cho mình những người ưng ý nhất.
Năm năm sau
Chồng của nàng công chúa thứ nhất, đã luôn dùng những viên kim cương từ nước mắt của nàng để “chiêu binh mãi mã” (mua ngựa và chiêu mộ tập hợp quân lính), chinh chiến khắp nơi, bách chiến bách thắng, quả nhiên là trên mỗi một tòa thành chiếm được đều có khắc tên của đại công chúa, tên của công chúa nổi tiếng nơi nơi và nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chồng của nàng công chúa thứ hai thì dùng những viên kim cương từ nước mắt của nàng để làm chi phí, việc buôn bán càng ngày càng lớn, tiền bạc của cải thu về ngày càng nhiều, đương nhiên sau khi đã có nhiều tiền rồi thì không cần đến kim cương nữa. Chàng ta không hổ danh là thương nhân, quả thực là một thương nhân trời sinh, rất nhanh chóng đã tích lũy được vô cùng nhiều của cải, dù không cần xây dựng cung điện nguy nga tráng lệ nữa thì công chúa thứ hai cũng đã rất mãn nguyện rồi, nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
Còn nàng tiểu công chúa từ sau hôm đó rời bỏ cung điện đi theo người chồng chăn dê, bắt đầu chu du khắp nơi, sau này họ tìm được một chốn yên vui non xanh nước biếc và định cư tại đó.
Người chồng dùng nửa tháng để tìm gỗ và rơm rạ dựng lên một căn nhà lớn, ngoài ra còn làm rất nhiều đồ dùng cần thiết. Ở đằng sau nhà, họ trồng rất nhiều các loại rau quả, còn tự tay làm một loạt hàng rào bao quanh vườn rau. Nàng tiểu công chúa đem tất cả những loại hoa mà nàng nhìn thấy đẹp về trồng trong vườn hoa nhỏ của mình, mặc dù không biết những bông hoa dại này có tên là gì, nhưng mỗi ngày nhìn thấy chúng đều rất vui vẻ. Vào lúc chạng vạng tối hàng ngày, họ lại thường cùng nhau ngồi bên hồ câu cá, hoặc là đếm sao trên trời.
Mặc dù họ sống rất nghèo, nhưng cuộc sống lại rất vui vẻ, nàng tiểu công chúa sau một thời gian đã bắt đầu nói chuyện, nàng nói bất kỳ điều gì với người chồng chăn dê của mình, những đám mây trên trời, con cá dưới sông, tổ chim trên cây, bướm bướm bay trên đầu, nói chuyện líu ríu suốt cả ngày. Những khi ấy, người chồng chăn dê thường ngồi bên hồ, và lặng yên nghe nàng kể chuyện mãi đến lúc nàng cảm thấy mệt và ngủ thiếp đi, thì mới bế nàng về phòng.
Nhà vua lâm bệnh nguy kịch, liền phái người đến tìm các nàng công chúa.
Ông đã rất kinh ngạc phát hiện, vợ chồng tiểu công chúa ăn mặc sạch sẽ gọn gàng nhưng quần áo đầy những miếng vá. Ông rất hiếu kỳ và hỏi họ vì sao lại sống nghèo khổ đến như vậy?, mặc dù biết rõ rằng, tiểu công chúa chỉ cần nhỏ một giọt nước mắt là sẽ đủ tiền mua cả một cửa hàng quần áo.
Người chăn dê nói: “Thưa đức vua, đó là bởi vì con chưa bao giờ để cho nàng phải khóc”.
Nhà vua lập tức quyết định, đem ngôi vua truyền cho người chăn dê.
Có lẽ mỗi người đều có những lý giải riêng cho hạnh phúc của mình, cho đến bây giờ cũng không có một đáp án duy nhất, nhưng chỉ có người chăn dê mới hiểu được cái gì là đáng trân quý.
Nhà vua liền hỏi tiểu công chúa: “Năm đó người chồng chăn dê đã nói với con câu gì?”
Nàng tiểu công chúa trả lời: “Chàng đã nói thầm vào tai con rằng, dù cho nước mắt của nàng có thể hóa thành kim cương quý giá nhất, ta cũng nguyện cả đời sống trong nghèo khổ chứ nhất định không để nàng phải khóc”.
Trân quý nước mắt, không phải vì nó có thể hóa thành kim cương, mà là không để nó phải rơi xuống, bởi vì người trân quý bạn sẽ không để bạn phải khóc!
Theo secretchina
Mai Trà biên dịch
Xem thêm: