Buổi sáng hôm ấy, vợ chồng ông chủ Long vẫn bán hàng như mọi ngày. Trong số khách ghé thăm có một người mẹ cụt chân dắt theo cậu con trai đến vội vàng gọi đồ. Rất nhanh, ông Long bê 2 chiếc bánh bao và 2 bát tào phớ ra cho 2 mẹ con. Vừa ăn bà mẹ vừa giục cậu con trai ăn nhanh lên để còn đi học cho kịp giờ.
Cậu bé rất ngoan ngoãn cố gắng ăn thật nhanh, xong xuôi bà mẹ liền vội vàng kéo tay cậu đi ra ngoài. Khi đó, bà chủ phát hiện ra người khách này chưa trả tiền, nhưng khi bà đang định gọi với lại thì bị ông Long ngăn cản. Bà chủ rất ngạc nhiên hỏi: “Anh quen người phụ nữ đó à?”, nhưng ông Long lắc đầu.
Bà vợ tỏ vẻ nghi hoặc: “Anh không biết tại sao không gọi để bà ấy trả tiền?” Ông Long chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Mẹ con họ đang rất vội, chứ không phải cố tình không trả tiền”. Có khách hàng chứng kiến việc này cũng nói, “Nhìn họ vội vội vàng vàng như thế, chắc chắn là quên thôi”.
Khi đó một phụ nữ đứng lên thanh toán tiền, và tỏ ý muốn trả luôn cho 2 mẹ con đó, nhưng ông Long từ chối. Những người khách đang ăn trong quán cũng rất cảm động trước tấm lòng của ông chủ. Nhưng bà chủ không kìm được lòng mà đã khóc lớn, khi hỏi ra thì mới biết về sự tình của ông bà chủ quán. Thực ra, gia cảnh nhà ông Long hoàn toàn không giàu có gì, lại thêm cô con gái bị bệnh tim bẩm sinh. Vì dành dụm tiền để cho con gái chữa bệnh nên gia đình ông Long luôn sống trong tình cảnh thiếu thốn.
Khi ông bà chủ quán vừa kể chuyện xong thì bà mẹ bị què chân cũng vừa quay lại, bà cho biết: “Khi đi rồi con trai tôi mới hỏi, sao chúng ta ăn mà không trả tiền, lúc đó tôi mới chợt nhớ ra, nên đã quay lại để trả ông bà tiền. Mà tại sao ông bà không gọi tôi lại để thanh toán vậy?”
Ông Long trả lời: “Khi đó mẹ con bà đang rất vội, bà lại là người tàn tật nên cuộc sống chắc cũng không hề dễ dàng gì. Mà khi đó tôi gọi mẹ con bà lại để đòi tiền thì e rằng mẹ con bà sẽ cảm thấy mất mặt trước đám đông, nên đành thôi.” Bà mẹ rất cảm động trước câu nói đó của ông Long, đôi mắt bà đỏ hoe nhưng có vẻ không muốn cho người khác nhìn thấy, bà vội trả tiền và cúi người cảm ơn ông chủ rồi rời đi.
Sau đó, vợ chồng ông Long cũng nhanh chóng quên đi sự tình này vì còn phải vất vả làm lụng phục vụ khách và dọn dẹp… Nhưng đến ngày hôm sau thì một kỳ tích đã xuất hiện, và đã khiến cho vợ chồng ông Long hết sức kinh ngạc…
Ngày đó cũng như mọi ngày, ông Long mở cửa ra để chuẩn bị đón khách thì thấy trước mặt một hàng dài khách hàng đã chờ sẵn ở cửa. Cảnh tượng này khiến ông Long giật mình, gia đình ông Long còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi tiến đến hỏi thì ông Long mới biết họ đều là khách hàng và đến đây để ăn sáng. Mặc dù thấy điều gì đó bất thường nhưng gia đình ông Long cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, mà chỉ biết dành hết tâm sức phục vụ khách hàng. Hôm đó là ngày đông khách nhất của gia đình ông kể từ khi mở quán 2 năm qua. Tuy nhiên, đến ngày hôm sau, lượng khách còn nhiều hơn cả hôm trước, khi đó gia đình ông Long đã tự hỏi, rốt cuộc lý do đằng sau là gì?
Sau khi hỏi một vài khách hàng thì ông Long mới được biết, thì ra những khách hàng này đều đọc được bài viết của một nhà báo nổi tiếng. Nhà báo này đã viết về quán của ông Long và còn cho biết chủ quán hết sức tốt bụng, do đó đã có rất nhiều độc giả đến dùng bữa tại quán ông Long. Thì ra, người mẹ bị què chân kia chính là một nhà báo, bà đã rất cảm kích trước hành động của ông chủ quán lương thiện nên muốn làm một chút gì đó cho gia đình ông, thật không ngờ hành động của bà nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt, các độc giả đều muốn đến để thưởng thức món tào phớ của ông Long.
Sau đó, việc kinh doanh của gia đình ông Long ngày một tốt đẹp và cuộc sống cũng có những thay đổi đáng kể. Không lâu sau, bà mẹ què chân này đã đến thăm lại quán ông Long, gia đình ông đã rất cảm kích và cảm ơn bà, nhưng bà cho biết: “Đừng cảm ơn tôi mà hãy tự cảm ơn các bạn, vì ông bà là người tốt, luôn nghĩ vì người khác trước, nên ông bà mới nhận được thiện báo như ngày hôm nay.”
Sống nhân hậu, biết nghĩ đến tình cảnh của người khác, chịu chút tổn hại mà không phàn nàn, những người như vậy thường sẽ được cuộc đời đền đáp xứng đáng. Câu chuyện trên đây là một ví dụ thật cảm động.
Thiên Minh
Xem thêm: