Giường anh nằm thật cứng và thức ăn thì ít ỏi nhưng anh đã học được cách bằng lòng với điều ấy, anh không còn ao ước trở thành thứ gì khác nữa. Và khi anh không còn đòi hỏi những gì anh không có hoặc ao ước được trở nên mạnh hơn, vĩ đại hơn mọi người, cuối cùng anh đã cảm thấy hạnh phúc.

Ngày xửa ngày xưa có một người thợ đá. Hằng ngày, anh ta đi đến tảng đá lớn ở bên sườn núi đẽo lấy một vài mảnh đá để làm nhà hoặc làm bia mộ. Người thợ đá hiểu rất rõ rằng, mỗi loại đá đều có công dụng khác nhau, và khi anh làm việc cẩn thận, anh có rất nhiều khách hàng. Trong một thời gian dài anh luôn cảm thấy hạnh phúc, anh không mong gì hơn thế.

Bấy giờ trên ngọn núi có một vị thần cư ngụ. Vị thần thỉnh thoảng lại biến thành người để giúp đỡ những người khác bằng nhiều cách khác nhau. Tuy nhiên, người thợ đá chưa bao giờ nhìn thấy vị thần này, nên khi nghe nói đến anh ta chỉ lắc đầu tỏ vẻ không tin. Nhưng rồi cũng đến lúc anh ta phải thay đổi chủ kiến của mình.

Một ngày kia, người thợ đá phải chở tấm bia mộ đến nhà một người giàu có. Tại đây, anh ta được chiêm ngưỡng rất nhiều vật dụng quý giá mà ngay cả trong mơ anh ta cũng chưa thấy chúng bao giờ. Đột nhiên, công việc hằng ngày của anh ta trở nên nặng nhọc và vất vả hơn. Anh ta tự nói với mình: “Ôi giá như ta trở nên giàu có, được ngủ trên chiếc giường với tấm rèm lụa và chiếc gối vàng thì sung sướng biết bao nhiêu!”.

Từ khi đến nhà người giàu có, công việc hằng ngày của người thợ đá như trở nên nặng nhọc và vất vả hơn. (Ảnh minh họa: deviantart.com)

Thế rồi, bỗng nhiên một giọng nói từ đâu đó vang lên: “Ta đã nghe thấy điều ước của ngươi, ngươi sẽ trở thành người giàu có”.

Người thợ đá nhìn xung quanh nhưng không hề nhìn thấy ai. Anh ta nghĩ rằng đây chỉ là sự tưởng tượng của chính mình. Anh nhặt dụng cụ lên và trở về nhà vì anh cảm thấy không còn chút hứng thú nào để làm việc nữa. Nhưng khi anh về đến ngôi nhà nhỏ, anh đứng chết lặng trong sự ngạc nhiên, thay cho căn lều gỗ là tòa lâu đài trang nghiêm với những đồ đạc quý giá và trong số đó lộng lẫy nhất là chiếc giường với mọi chi tiết hệt như anh mơ ước. Anh mừng quýnh lên và trong cuộc sống mới, anh nhanh chóng quên đi cuộc sống nghèo khổ trước đó.

Đấy là đầu mùa hè, mỗi ngày mặt trời chiếu ngày một gay gắt hơn. Mới sáng sớm mà cái nóng đã gay gắt quá khiến người thợ đá cảm thấy khó thở. Và anh quyết định sẽ không ở nhà cho đến khi trời tối. Anh đi ra đường và nhìn thấy chiếc xe nhỏ đi qua. Chiếc xe được kéo bởi những người đầy tớ mặc quần áo màu xanh và trắng. Ngồi trên xe là một hoàng tử, trên đầu có chiếc lọng che cho chàng khỏi nắng. “Ôi giá như ta là hoàng tử nhỉ”, người thợ đá thầm ước ao khi chiếc xe trở hoàng tử đi khuất vào góc đường. “Nếu ta là hoàng tử, ta có thể đi khắp nơi trên chiếc xe như thế và chiếc ô vàng sẽ che cho ta khỏi nắng. Như thế thật sung sướng biết bao nhiêu!”.

Và anh đã trở thành hoàng tử. Anh ngồi trên chiếc xe kéo bởi đoàn tùy tùng mặc quần áo đỏ, vàng và chiếc ô mơ ước đang che trên đầu anh. Mọi thứ anh ao ước giờ đã nằm trong tay anh. Nhưng thế vẫn chưa đủ, anh cố nhìn xung quanh xem có thứ gì để ước không và khi anh nhìn thấy vũng nước anh đổ ra trên cỏ bị những tia nắng mặt trời sấy khô và hơn nữa cho dù có ô che trên đầu, da anh vẫn mỗi ngày một sạm đi, anh la lên giận dữ: “Mặt trời vẫn mạnh hơn ta, ôi giá như ta là mặt trời”.

Mặt trời làm sạm da hoàng tử, và một lần nữa người thợ đá ước mình là mặt trời. (Ảnh minh họa: menfash.us)

Và vị thần núi đáp lời: “Ta đã nghe thấy lời ngươi cầu khẩn, ngươi sẽ trở thành mặt trời”. Người thợ đá trở thành mặt trời. Anh cảm thấy rất hãnh diện với sức mạnh của mình. Anh rọi ánh nắng lúc cao lúc thấp xuống trái đất và lên thiên đường, anh đốt cháy cỏ trên đồng, làm cháy sém mặt hoàng tử, và những người nghèo khổ khác.

Nhưng chẳng bao lâu anh cảm thấy mệt mỏi với sức mạnh của mình, dường như chẳng còn việc gì cho anh làm cả. Sự bất mãn một lần nữa lại ngập tràn tâm hồn anh. Một lần nữa đám mây che mặt anh, khiến anh không nhìn thấy mặt đất, anh gào lên tức giận: “Tại sao đám mây có thể cầm tù những tia sáng của ta? Có phải là nó mạnh hơn ta không? Ôi giá như ta được làm mây, ta sẽ mạnh hơn bất cứ ai”. Và vị thần núi trả lời: “Ta đã nghe thấy lời ngươi ước. Ngươi sẽ được trở thành mây”. Và người thợ đá trở thành mây, nằm giữa mặt trời và trái đất.

Anh tóm lấy những tia nắng và cầm tù chúng. Nhờ trò chơi mới vui vẻ này của anh, trái đất trở lại xanh tươi và hoa lại khoe sắc thắm. Nhưng với anh thế vẫn chưa đủ, anh vãi xuống những cơn mưa lớn trong suốt nhiều ngày liền làm nước sông dâng lên tràn bờ và dìm mùa màng trong làn nước. Những thành phố và làng mạc bị mưa phá hủy chỉ còn lại những tảng đá lớn ở trên sườn núi là vẫn đứng yên.

Đám mây rất ngạc nhiên về điều ấy và băn khoăn tự hỏi: “Có phải đá vẫn mạnh hơn mình không? Ước gì mình là đá nhỉ”. Thần núi đáp lời: “Ta đã nghe thấy lời ước của ngươi. Ngươi sẽ được trở thành đá”. Lập tức anh biến thành tảng đá. Anh rất hãnh diện với sức mạnh của mình bởi khi anh đứng đó thì cho dù là sức nóng của mặt trời hay sức mạnh của mưa cũng không thể làm anh nhúc nhích. “Đá đúng là mạnh nhất”, anh tự nói với mình.

Đám mây có thể làm mưa phá huỷ mọi thứ, nhưng những tảng đá lại vẫn đứng yên. (Ảnh minh họa: imgcop.com)

Nhưng một ngày kia anh nghe thấy có tiếng động lạ dưới chân mình. Khi anh nhìn xuống xem có chuyện gì đang xảy ra, anh thấy một người thợ đá đang dùng đục đục vào thân mình. Thậm chí khi ấy anh còn cảm thấy cơn rùng mình chạy dọc suốt thân thể, và một tảng đá lớn vỡ ra rơi xuống mặt đất. Anh kêu lên tức giận: “Ôi chao, chỉ là một đứa trẻ trên trái đất cũng mạnh hơn đá hay sao? Chà ước chi ta trở thành người”. Và vị thần núi trả lời: “Ta đã nghe thấy điều nhà ngươi ước. Nhà ngươi sẽ được trở lại thành người. Tảng đá biến lại thành người và với những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt, anh lại cần mẫn với công việc đục đá nặng nhọc.

Giường anh nằm thật cứng và thức ăn thì ít ỏi nhưng anh đã học được cách bằng lòng với điều ấy, anh không còn ao ước trở thành thứ gì khác nữa. Và khi anh không còn đòi hỏi những gì anh không có hoặc ao ước được trở nên mạnh hơn, vĩ đại hơn mọi người, cuối cùng anh đã cảm thấy hạnh phúc. Cũng từ đấy anh không bao giờ nghe thấy tiếng vị thần núi nữa.

Ước muốn của con người là vô cùng, nhưng xác định được vị trí, khả năng đích thực của mình để cảm thấy thỏa mãn với những gì mình đang có. Khi đó con người sẽ cảm thấy bằng lòng với chính bản thân, với tầng thứ hiện tại của mình và con người sẽ hạnh phúc.

Thanh Tâm