Người đời phần nhiều đều cho rằng việc phá thai không có hậu quả gì. Nhưng theo giáo lý nhà Phật, lại nói với chúng ta một cách hết sức rõ ràng rằng, phá thai chính là sát sinh, là môt tội ác tạo nên ác nghiệp to lớn, quả báo là rất đáng sợ! Dù chúng ta có tin hay không tin thì tội ác phá thai nhìn ở góc độ tâm linh đã có rất nhiều hiện tượng bất thường khó lý giải xảy ra sau khi người mẹ phá thai.
Dưới đây là câu chuyện có thật được một Phật tử kể lại:
Ngày hôm qua, chính tai tôi nghe chuyện mợ kể, đây là trải nghiệm mà mợ tôi đích thân trải nghiệm cách đây không lâu. Nghe chuyện mợ kể, trong lòng tôi thổn thức không thôi…
Nay xin được viết ra câu chuyện này, mong bạn đọc có duyên có thể chia sẻ cho nhau, lấy đây làm bài học, tránh cho bản thân phải chịu vô lượng khổ báo sau này khi phá thai.
Hôm qua sau bữa cơm trưa, tôi dẫn theo con trai đến nhà mợ. Bởi do mấy ngày trước là ngày lễ Phật Đản, Phật tử chúng tôi tụ họp trò chuyện thì gặp được cô em họ, cô ấy đã kể cho tôi nghe về giấc mơ của mẹ mình. Vậy nên tôi muốn đến để được nghe chính mợ kể một cách rõ ràng cụ thể về những cảnh tượng trong mơ.
Mợ tôi năm nay đã gần 60 tuổi, vào năm 2006 mợ là người chứng kiến bố tôi mắc bệnh ung thư và nhờ một lòng niệm Phật mà ra đi không có đau đớn nặng nề nào. Mợ kể từ lúc đó một lòng hướng Phật, bắt đầu nghiêm trì 10 ngày trai giới, hàng ngày đều niệm Phật. Hôm qua khi tôi gặp mợ, thấy tinh thần, khí sắc của mợ đều không tệ. Chúng tôi ngồi trò chuyện, mợ bèn bắt đầu câu chuyện:
Tối hôm đó, khi mợ vừa mới chợp mắt được một lúc, liền mơ thấy giấc mơ này. Trong mơ, mợ thấy cậu của con về nhà, còn dẫn theo một chàng trai trẻ. Cậu ta có khuôn mặt chữ điền, trắng trẻo, dáng người còn cao lớn hơn cả cậu con, trên người không phải là quần áo, mà giống như là khoác một tấm khăn trải giường màu trắng.
Mợ tưởng rằng là người quen của cậu con đến nhà ăn cơm thôi, thế thì cứ vào nhà cùng ăn cơm vậy. Từ lúc cậu ấy bước vào trong nhà, thì trước sau luôn vui cười chuyện trò với mợ. Dùng bữa xong rồi, mợ thấy cậu ấy vẫn không đi, bèn nói: “Cậu hãy về nhà của mình đi”.
Nhưng cậu ta nói: “Con không đi đâu cả, đây chính là nhà của con mà. Con có thể đi đâu được chứ? Con là người nhà của cô mà”.
Mợ hỏi: “Nhà tôi làm gì có cậu chứ, cậu là ai vậy?”.
Cậu ấy không nói gì mà chỉ nhìn mợ rồi cười. Về sau, mợ cũng không nhớ được rốt cuộc là cậu ấy có đi hay không.
Cảnh trong mơ biến đổi, lúc đó mợ phải đi lên trên núi đào khoai lang. Người nhà đều đang đào khoai trên núi, cũng không biết tại sao mợ lại đến trước một tòa lầu (sau khi tỉnh dậy mới nhận ra nơi đó chính là bệnh viện lúc phá thai), và đã đào đất ở trước hành lang đó. Đất ở nơi đó rất mềm, mợ đào rất sâu, thứ được đào lên không phải là khoai lang, mà là thứ giống như củ khoai tây, là một xâu rủ xuống.
Mợ đang bận rộn cho chỗ khoai vào trong cái sọt, bỗng nghe có người cố ý “Ừm…” một tiếng ở phía trước.
Mợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt có chiếc giường, có một người nằm ở trên đó, trên người khoác một tấm khăn trải giường màu trắng. Phía sau đó có hẳn mấy chiếc giường, nhưng đều trống không, không có người.
Mợ vừa nhìn liền nhận ra người nằm trên giường chính là cậu thanh niên đã đến nhà mợ dùng cơm, liền nói: “Ơ, tôi có biết cậu, sao cậu lại ở nơi này vậy? Trên người cậu khoác tấm khăn trải giường làm gì thế kia?”.
Cậu ấy vẫn khoác tấm khăn trải giường, ngồi dậy, nói: “Con đã nằm ở đây suốt 29 năm rồi”. Sau đó cậu ấy hơi vén tấm khăn trên người lên một chút cho mợ xem. Mợ vừa nhìn thì thấy trên người cậu ấy không có da, mà lộ ra phần thịt đỏ, liền hoảng hốt hỏi: “Sao cậu bị bỏng vậy?”.
Cậu ấy nói: “Đây không phải bị bỏng, mà là bà đã dùng dao róc đó”.
Mợ hoảng hốt nói: “Không phải! Tôi chưa từng róc thịt của người khác mà!”.
Cậu ấy vẫn cương quyết trả lời: “Không, chính là bà”.
Mợ kinh ngạc hỏi ngược lại: “Ai cơ? Tôi …..!”.
Cậu ấy nói với mợ: “Bà hãy nhớ lại đi? Đã 29 năm rồi!”. Cậu ấy liền quay người sang bên cạnh mợ, gương mặt đối diện trước mặt mợ: “Bà nhìn kỹ xem, tôi trông có giống bà hay không? Khuôn mặt chữ điền?…”. Sau đó thì mợ không nhớ được gì nữa.
Mộng cảnh lại chuyển đổi, hình như là mợ đã dẫn cậu ấy đi.
Mợ đi tìm bác sĩ cho cậu ấy. Khi mợ ghé mắt qua cửa sổ nơi hành lang bệnh viện nhìn vào trong phòng, thì thấy cậu ấy đang nằm trên giường nhìn mợ tươi cười… Trong phòng đó có mấy bác sĩ mặc áo choàng màu trắng, hình như đang cắt lớp da trên người cậu ấy, điều trị cho cậu ấy. Không có ai nói gì với nhau cả, nhưng trong tâm mợ biết ý tứ rằng: Cậu ấy sau này sẽ khỏi hẳn, sẽ có thể mặc quần áo rồi…
Nghe đến đây, tôi liền hỏi: “Mợ ơi, thế khi mợ phá thai, cái thai được bao lâu rồi?”.
Mợ tôi trả lời: “Cái thai đã được 3 tháng rồi. Khi đó, em gái con (cô em họ thứ hai của tôi năm nay đã 30 tuổi) vẫn còn đang bú mẹ, mợ cảm thấy sữa sao lại ít đi, liền đi đến bệnh viện kiểm tra. Đi đến đó kiểm tra thử, thì bác sĩ nói mợ đã mang thai được 3 tháng rồi, bác sĩ bảo cái thai cũng đã hơi lớn, nên không nên phá nữa. Khi đó thật sự rất là bất đắc dĩ, mợ đã có 2 con rồi, nếu sinh thêm đứa nữa sẽ buộc phải nghỉ việc, vậy nên nhất định phải phá cái thai đi. Mợ còn nhớ khi đó phá thai rất là tốn sức, cuối cùng vất vả lắm mới bỏ được cái thai. Khi đó nghe bác sĩ nói câu: ‘Là đứa bé trai’. Tính ra, nếu như nó sống, thì đến nay chính là đã được 29 tuổi rồi!”.
Nghe xong câu chuyện của mợ, trong lòng tôi trăm mối đan xen. Tôi nói với mợ: “Mợ ơi, nếu mợ bây giờ không phải là đang tu Phật, em ấy hẳn sẽ đến đòi mạng mợ đó! Bây giờ đã đến lúc thiện duyên của em ấy đã chín muồi rồi, em ấy có thể xuất hiện trước mặt mợ mà nhìn nhận nhau, hơn nữa không hề có chút ác ý gì với mợ. Đó là bởi vì em ấy biết được rằng, hiện giờ mợ có thể làm công đức siêu độ cho em ấy, khiến em không còn phải chịu khổ nữa, em ấy đến trong mơ là để nhờ cậy mợ. Mợ hãy cố gắng tinh tấn tu luyện, vậy thì nỗi khổ của em ấy cũng được vơi đi phần nào…”
Tôi muốn kể câu chuyện này, cũng là một lời cảnh tỉnh cho những ai đang nung nấu ý nghĩ phá bỏ đi giọt máu của chính mình. Nhẫn tâm tước bỏ đi sự sống của một sinh linh bé nhỏ, dù bất cứ lý do gì cũng đều là tội ác.
Đừng nghĩ rằng thai nhi bị phá đi vốn không hay không biết, không có đau đớn oán hận nào, người ta đâu biết rằng nó cũng là một sinh mệnh! Nhân quả báo ứng quả thực rất đáng sợ, con người vì chưa nhìn thấy trước mắt nên mới mù quáng không tin. Đời này bạn làm tổn hại thai nhi bé bỏng ấy, thì đừng nói đời sau, chỉ riêng trong đời này nó ắt sẽ đến tìm bạn đòi nợ, đến để trả thù bạn và nghiệp báo của việc phá thai là to lớn như núi. Trong cuộc sống, đã có không ít câu chuyện có thật minh chứng cho điều này. Nạo phá thai là một tội ác và đều phải gánh nghiệp báo nặng nề, linh hồn đứa trẻ mãi không buông tha cho người mẹ, đến chừng nào mối oán duyên này được thiện giải mới thôi.
Việc nạo phá thai nhi chính là một tội ác, cách để giải nghiệp báo duy nhất là người mẹ sau khi phá thai nếu có thể thật tâm sám hối và tu hành, nhờ ánh sáng từ bi của Phật Pháp gột rửa bớt tội lỗi, thì nghiệp nợ ấy may ra còn có thể hóa giải phần nào. Đứa trẻ cũng nhờ đó mà bớt đi oán hận chồng chất, buông tha cho người mẹ của chúng.
Quả thực là, khổ báo của nhân quả tuần hoàn, không thể không tin, cũng không thể không sợ. Vậy nên phàm làm việc gì đều cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, đừng vì hồ đồ trước mắt mà tự chuốc lấy tai họa về sau.
Thiện Sinh biên dịch