Đại Kỷ Nguyên

Chuyện luân hồi: Thiện ác mà không báo, càn khôn có tư tâm?

Ảnh minh họa: Freewechat.

Câu chuyện dưới đây xảy ra vào thời nhà Tùy tại Trung Quốc.

Thời ấy, có một vị tiên sinh họ Hà sống tại thành phố Dương Châu. Ông vốn là người thành thật và trung hậu, cùng với vợ làm việc chăm chỉ trong cửa hàng lụa tơ tằm của gia đình.

Vợ chồng Hà tiên sinh có một cậu con trai tên là Hạ Dương. Trái ngược với sự đức độ và thiện lương của cha mẹ, cậu bé Hạ Dương khá hư đốn từ khi còn nhỏ và đã phát triển rất nhiều tật xấu. Hơn nữa, cậu còn có bản tính nổi loạn vô cùng đặc biệt. Cha mẹ Hạ Dương đã mời thầy về dạy để giáo dục con, nhưng cậu luôn muốn đi chơi và không bao giờ tập trung vào việc học tập. Sau đó, cha cậu lại mời võ sư về để dạy cậu võ thuật. Một thời gian sau, vị sư phụ này nhận thấy rằng Hạ Dương không có đủ đức hạnh để học võ thuật, cậu bé rất tàn ác và muốn gì là làm nấy. Vì vậy, sư phụ chỉ dạy cậu một số kỹ năng võ nghệ nông cạn bề ngoài. Ông nói với Hạ Dương: “Con đừng nên làm bất cứ điều gì xấu, nếu không con không chỉ hại người khác mà còn hại chính mình”. Sau đó, vị lão sư rời đi. Lúc ấy Hạ Dương đã gần hai mươi tuổi, cậu rất khỏe mạnh cường tráng và không sợ bất cứ ai.

Một ngày nọ, Hạ Dương cãi cọ với cha chỉ vì một điều nhỏ nhặt, rồi cậu tức giận bỏ nhà ra đi mà không hề nói với cha mẹ câu nào.

Ngay sau khi rời khỏi nhà, Hạ Dương kết bằng hữu với một đám côn đồ loạn đảng. Bởi biết một chút võ nghệ, cậu đã trở thành kẻ cầm đầu của băng đảng này. Những kẻ lưu manh dành phần lớn thời gian vào việc tiệc tùng, uống rượu, bài bạc và ăn chơi trụy lạc. Không lâu sau, chúng đã tiêu hết số tiền mà chúng có, rồi bắt đầu đột nhập vào nhà dân để trộm cắp tài vật và cưỡng hiếp con gái nhà lành. Trong một thời gian ngắn, chúng đã khuấy động khắp thành Dương Châu khiến nơi này rơi vào cảnh náo loạn, lời than vãn của toàn dân trăm họ vang khắp mọi nơi. Sau khi cha mẹ Hạ Dương nghe tin con mình đã làm những điều độc ác như vậy, họ vô cùng đau lòng rồi lần lượt qua đời.

Quan phủ ra lệnh truy bắt những kẻ lưu manh trong băng đảng côn đồ và hành quyết chúng. Hạ Dương không có mặt ở đó khi đồng đảng bị bắt nên mới may mắn thoát khỏi tai họa. Thay vì phản tỉnh sau bài học này, cậu vẫn không hề hối cải. Hạ Dương lẩn trốn trong vòng một năm rồi lại bắt đầu tác oai tác quái trở lại, và lần này còn sử dụng những thủ đoạn hạ lưu và tàn nhẫn hơn nữa.

Một ngày nọ, vào lúc trời nhá nhem tối, Hạ Dương lẻn vào tư gia của Triệu viên ngoại, một điền chủ giàu có. Tiểu thư nhà họ Triệu đang chuẩn bị xuất giá nên toàn bộ căn nhà được trang hoàng bằng đèn lồng, giấy màu, bầu không khí tràn đầy niềm hạnh phúc. Hạ Dương nghĩ bụng: “Ta nghe nói tiểu thư nhà họ Triệu xinh đẹp như hoa như ngọc, nếu có thể… ta sẽ có được cả người đẹp lẫn tiền bạc!”. 

Ảnh minh họa: Xv.qq

Nghĩ vậy, Hạ Dương đã lẻn đến khuê phòng của Triệu tiểu thư, nhìn vào bên trong thông qua cái lỗ nhỏ trên giấy dán cửa, cậu ta thấy Triệu tiểu thư đang ngồi bên cạnh chiếc bàn và thêu thùa. Cô đang thêu một cặp vịt uyên ương chơi đùa trên mặt nước. Ngay lúc ấy, Triệu tiểu thư ngẩng đầu lên và tủm tỉm cười một mình. Có lẽ cô đang nghĩ tưởng về tương lai tươi sáng và hạnh phúc của mình. Vẻ đẹp của cô đã làm cho Hạ Dương vô cùng sửng sốt. Có thể nói rằng sự kiều diễm của cô khiến cho mặt trăng bị lu mờ và làm cả nụ hoa phải xấu hổ. Sự mỹ lệ của cô có thể khiến cho chim sa cá lặn, và thậm chí một nàng tiên trên thiên giới cũng phải e thẹn khi so sánh với dung nhan của cô! Hạ Dương cảm thấy khó cưỡng lại trước vẻ đẹp của Triệu tiểu thư, và sau đó, cậu đã vận dụng các thủ đoạn hạ lưu đê tiện nhất…

Đúng lúc ấy, đột nhiên có tiếng nói vọng từ bên ngoài: “Tại sao ánh nến trong phòng tiểu thư lại tắt vậy? Tại sao cửa sổ lại mở toang thế này? Không ổn rồi, không ổn rồi! Người đâu!”. Người ta bắt đầu hô hoán lên để báo động cho gia nhân chạy tới lùng bắt tên dâm tặc. Hạ Dương nhận thấy mình đã bị phát hiện, liền nhanh chóng mặc quần áo rồi lao ra khỏi cửa, trèo qua bờ tường phía sân sau rồi chạy trốn.

Vừa khi Hạ Dương nhảy ra khỏi sân sau, những người lính gác nhìn thấy bèn đuổi theo cậu ta rất gắt gao. Hạ Dương không còn cách nào khác ngoài việc cắm đầu chạy thục mạng trong ngõ hẻm để tìm cách trốn thoát. Cuối cùng, khi chạy tới một nơi hoang vu, cậu ngồi xuống và nghỉ một chút. Bỗng đâu có một người lạ mặt tiến đến gần, người này được giang hồ gọi là Vương Thiên Tả đại hiệp. Khi Hạ Dương vừa trông thấy Vương Thiên Tả, cậu bèn đứng ngay dậy và cắm đầu cắm cổ chạy. Vương Thiên Tả bèn quan sát người đang bỏ chạy và nhận ra đây chính là Hạ Dương – tên vô lại khét tiếng không điều ác nào mà không làm. Vì vậy, Vương Thiên Tả đã đuổi theo và kết liễu cậu ta bằng cây cương đao của mình. Số phận của Hạ Dương giống hệt những gì mà nhà văn Ngô Thừa Ân đã viết cuốn tiểu thuyết Tây Du Ký:

“Nhân tâm sinh nhất niệm,
Thiên địa tận giai tri,
Thiện ác nhược vô báo,
Càn khôn tất hữu tư!”

Diễn nghĩa:

“Lòng người sinh một niệm,
Thiên địa thật rõ ràng
Thiện ác mà không báo,
Càn khôn có tư tâm?”

Một lúc sau, Vương đại hiệp đến gặp thân nhân trong gia đình Triệu viên ngoại, cả hai bên cùng kể lại những gì đã xảy ra. Họ vô cùng tức giận đã đi tìm xác của Hạ Dương, chỉ thấy cái xác bị chó hoang xâu xé. Khi Vương đại hiệp và gia đình họ Triệu trở về nhà thì Triệu tiểu thư đã treo cổ tự vẫn, nỗi đau buồn bao trùm khắp gia đình họ Triệu, hỷ sự trong phút chốc chuyển thành tang sự.

Hãy trở lại với Hạ Dương. Sau khi bị báo ứng, nguyên thần của Hạ Dương rời khỏi thân thể và bị giáng xuống địa ngục tầng thứ sáu, phải chịu đủ mọi nhục hình trừng phạt suốt một thời gian dài. Sau này, cậu chuyển sinh làm thú vật, và phải mang thân trâu ngựa trong hơn một trăm năm. Khi cậu phải chịu đựng đau khổ nơi địa ngục tầng thứ sáu, một vị Bồ Tát tình cờ phái thị nữ của mình đi thị sát một số nơi, người thị nữ đã thưa lại câu chuyện của Hạ Dương với Bồ Tát sau khi trở về. Bồ Tát bèn sử dụng huệ nhãn của mình để nhìn thấu lai lịch của Hạ Dương, ngài nảy ra ý tưởng giúp Hạ Dương giải quyết ác duyên với những thiếu nữ mà cậu đã cưỡng hiếp trong tiền kiếp.

Dưới thời Võ Tắc Thiên trị vì, trong thành Dương Châu có một gia đình họ Hạ cũng có một cậu con trai tên là Hạ Dương. Cậu bé này tính tình thật thà đôn hậu, và có tài năng từ khi còn rất nhỏ. Hàng ngày, cậu làm việc siêng năng và điều hành cơ sở kinh doanh cùng với cha mình. Trước khi cậu bước sang tuổi hai mươi, rất nhiều gia đình đã tới Hạ gia để đề nghị kết làm thông gia. Hai cô gái đầu tiên mà cậu đã hứa hôn lâm bệnh nặng rồi qua đời. Gia đình họ Hạ bèn hỏi một thầy toán mệnh lý do, và họ nói rằng hai cô gái này đã được chùa gọi về để tu hành. Sau đó, Hạ Dương cưới ba người vợ khác. Người vợ cả đanh đá và rất hay ghen, người vợ thứ hai thì tính tình khá tốt và là người mà Hạ Dương yêu thương nhất, còn người vợ thứ ba là người đẹp nhất trong số ba người phụ nữ trên, nhưng cô ta lại yêu chuộng tiền bạc hơn gia đình.

Hạ Dương yêu quý người vợ thứ hai của mình hơn cả. Vài năm sau, người vợ cả do quá ghen tuông đã nhảy xuống một cái giếng tự vẫn. Không lâu sau, người vợ thứ hai cũng qua đời vì bạo bệnh. Những tai ương liên tiếp giáng xuống đầu Hạ Dương đến mức mái tóc của cậu đã chuyển thành màu trắng ngay trước khi cậu ba mươi tuổi. Ngoài ra, cậu còn bị người khác lừa tiền khiến cậu rơi vào cảnh phá sản, cuộc sống trở nên túng quẫn và tuyệt vọng. Sau khi người vợ thứ ba thấy gia đình lâm vào cảnh khốn cùng, cô ta đã gói ghém những đồ vật có giá trị vào một chiếc túi rồi rời đi. Giờ đây, Hạ Dương không còn lại gì cả.

Tại thời điểm đó, Hạ Dương đã khóc đến cạn cả nước mắt. Không còn sự lựa chọn nào khác, cậu đành tha hương và lưu lạc khắp nơi. Một ngày nọ, cậu nằm ngủ trên đỉnh núi Thái Sơn và đã có một giấc mộng dài. Trong giấc mộng ấy, cậu thấy tất cả điều ác mà cậu đã gây ra vào thời nhà Tùy, rằng luật nhân quả báo ứng quả nhiên có thật! Từ đó, Hạ Dương quyết tâm trở thành một đạo sĩ tu luyện trong Đạo viện gần núi Thái Sơn.

Có thơ rằng:

“Ân oán vô thường nghiệp tùy thân,
Thiện ác tất báo quả thị chân,
Nhược đắc phúc báo thiện vi nhân,
Càn khôn lãng lãng thiện ác phân!”.

Diễn nghĩa:

“Ân oán không bao giờ ngớt, nghiệp vẫn đi theo mỗi người,
Thiện ác đều có báo ứng, quả nhiên là điều chân thực,
Muốn được phúc báo thì phải lấy thiện đãi người,
Luật vũ trụ phân biệt rõ thiện và ác!”.

Theo Tiểu Liên, Chánh Kiến Net
Tâm Minh biên tập

Video: Nỗi oan thấu trời xanh: Tại sao cô gái đẹp chết mà cả vùng gặp tai ương?

Exit mobile version