Đại Kỷ Nguyên

Cặp vợ chồng nhận nuôi 2 bé gái không tay, kết quả mọi người ngưỡng mộ sự hạnh phúc của họ

Sophie Green là cô bé đến từ Lạc Dương, Hà Nam, Trung Quốc. Lúc mới sinh ra, Sophie đã không có tay và bị cha mẹ bỏ rơi ở trại trẻ mồ côi. Mọi người đều nghĩ rằng số phận của em rất bi thảm, nhưng không ngờ mọi thứ đều thay đổi từ khi Sophie lên 2 tuổi.

Khi Sophie 2 tuổi, cặp vợ chồng người Mỹ Jeremy Green và Christianne nhận em làm con nuôi đến sống ở Utah.

Dưới tình yêu thương của cha mẹ nuôi và sức sống bẩm sinh mạnh mẽ, Sophie đã hoàn toàn thoát khỏi cái bóng khuyết tật của mình, trở nên tự tin và đáng yêu hơn bao giờ hết.

Trong thực tế, người mà cặp vợ chồng người Mỹ muốn nhận nuôi là chị gái của Sophie, tên là Lexie. Sau đó, họ nhìn thấy nụ cười đáng yêu của Sophie nên đã quyết định nhận nuôi cả hai chị em.

Luật pháp Trung Quốc không cho phép nhận nuôi 2 con cùng một lúc. Nhưng vì cả hai chị em Sophie đều khuyết tật nên chính quyền mới phá lệ, cho phép họ nhận nuôi cả Sophie và Lexie.

“Đó là một đứa trẻ vui vẻ, cam đảm và quyết tâm. Con rất ngọt ngào và tốt bụng, hết sức quan tâm người khác, là một thiên thần bé nhỏ hoàn hảo. Tôi không nghĩ rằng không có cánh tay thì con không thể sinh sống”, Christianne hình dung về Sophie.

Cô Christianne chia sẻ, khi Sophie vừa đến Mỹ, họ đã mua cho con một cây kem ốc quế. Cô dự định sẽ đút cho Sophie ăn thì bỗng ngạc nhiên khi nhìn thấy con dùng đôi chân nhỏ bé của mình để cầm cây ốc quế. Kể từ đó, họ biết rằng Sophie có ý chí mạnh mẽ phi thường.

Họ cũng không cố gắng dạy Sophie sử dụng hai chân, nhưng ý chí của con một lần nữa làm hai vợ chồng kinh ngạc. Sophie không chỉ sinh ra đã thiếu tay, mà chân phải của em cũng không có xương mác, vì vậy chân phải ngắn hơn chân trái. Thế nhưng Sophie can đảm đã tự mình học đi.

Ngoài ra, Sophie cũng giống như các bạn gái khác, thích vẽ tranh và chơi trò chơi. Dù mất hai cánh tay nhưng điều đó cũng không làm cho cuộc sống của em chìm trong bóng tối.

Để Sophie có thể tự làm nhiều việc hơn, gia đình Green bắt đầu biến ngôi nhà của họ thành một không gian không bị cản trở, ví dụ như thay khóa cửa vặn thành khóa tay cầm, do đó Sophie có thể dùng cằm để mở cửa.

Họ cũng chế tạo chiếc xe đạp để Sophie có thể tự do hoạt động ngoài trời.

Tuy Sophie rất lạc quan yêu đời, nhưng em cũng không tránh khỏi ánh mắt khác thường của các bạn cùng lớp. Lúc mới đến trường, các bạn học nhao nhao hỏi em: “Tại sao bạn không có tay?” Điều này khiến cho Sophie ý thức được rằng mình không giống với người khác, càng làm cho em không muốn đến trường.

Sau đó, cô Christianne đã đến lớp để giải thích với các bạn học. Cô còn quay video ghi lại cuộc sống sinh hoạt thường ngày của con, nói cho mọi người biết Sophie vẫn có cuộc sống vui vẻ giống như các bạn nhỏ bình thường khác.

Kể từ đó, các bạn học không còn phân biệt đối xử với Sophie, chúng cùng chơi đùa vui vẻ với nhau. Sophie đã trở thành học sinh được yêu mến nhất lớp, tất cả mọi người đều muốn ngồi cạnh em hoặc đi cùng thang máy với em.

Mặt khác, cặp vợ chồng cũng dạy con nên cư xử thế nào trước ánh mắt khác thường của người khác. “Chúng tôi đã dạy con nếu gặp phải những tình huống khó chịu, hãy sử dụng thái độ hài hước để đối mặt.”

Câu hỏi em thường xuyên nhận được nhất là: “Tại sao bạn không có tay?” Đôi khi em sẽ nói: “Bị tôi chôn đi rồi” hay “Bị cá mập ăn mất rồi”, họ đều cười và tình hình trở nên bớt căng thẳng hơn.

Có lẽ nhiều người sẽ thắc mắc khi vợ chồng Green nhận nuôi Sophie và Lexie. Nhưng họ không hề nghĩ hai con mình khác biệt so với những đứa trẻ khác. Và cũng giống như 8 con nuôi khác, cả Sophie và 7 người con đều bị khuyết tật bẩm sinh, nhưng nhà Green vẫn ngập tràn hạnh phúc.

Vợ chồng nhà Green cho biết họ không cố tình chọn trẻ em khuyết tật để nuôi dưỡng, đây có lẽ là sự an bài của Chúa.

Họ cũng chỉ ra rằng, nếu để Sophie sống ở cô nhi viện, có lẽ em không thể lớn lên khỏe mạnh. Hơn nữa, Trung Quốc không mang lại điều kiện sống độc lập cho trẻ em, vì vậy họ nghĩ rằng cần phải đưa Sophie đến nước Mỹ.

Bây giờ, nhà Green có 12 người, mỗi ngày đều trôi qua trong tiếng cười và thỏa mãn. Sophie thường nhảy theo tiếng đàn piano của anh trai, dù không có hai tay để múa, nhưng em vẫn say sưa trong từng bước nhảy.

Thực ra, người anh trai đệm nhạc cho Sophie vốn bị khiếm thị. Thế nhưng gia đình nhà Green vẫn giáo dục các con “trước sau như một”, như vậy bọn trẻ có thể tự do phát triển đam mê của mình.

Sophie hy vọng câu chuyện của em sẽ khuyến khích nhiều người nhận con nuôi ở nước ngoài, đồng thời cổ vũ những bạn nhỏ khuyết tật như em: “Đừng để bất kỳ ai ngăn cản bạn làm những gì mình yêu thích!”

Cùng xem Sophie nhảy với dáng vẻ tự tin:

Huy Hoàng

Xem thêm:

Exit mobile version