Trên đời có những thứ bạn chỉ có thể gặp mà không thể cầu, cố ý cưỡng cầu sẽ lại chẳng có được. Ngược lại có những thứ ta không hề mong đợi lại thường dễ gặp…
Bởi vậy, ta cần phải có một trái tim an nhiên tự tại, tất cả đều phải tuỳ kỳ tự nhiên, không oán, không hận, không cưỡng, không cầu.
Con người thì không ai là không từng phạm sai lầm. Nếu bạn yêu một ai đó sâu đậm thì cho dù trước đây người đó đối xử với bạn như thế nào, bất luận họ phạm phải sai lầm gì, bạn đều có thể tha thứ cho người đó, thậm chí còn thay họ tìm lý do để tha thứ.
Ngược lại, nếu như bạn không yêu ai đó, thì cho dù họ vô tình nói sai một câu cũng có thể khiến cho hai bên trở mặt chia tay. Cho nên, nếu như một ai đó chỉ vì một chút sai lầm của bạn mà nói lời chia tay, vậy có thể không phải vì bạn sai mà là người đó không thực lòng yêu bạn.
Tha thứ, đó là việc liên quan mật thiết với tình cảm của người đó dành cho bạn. Sự bao dung tha thứ nhiều hay ít, nó hoàn toàn phụ thuộc vào tình cảm mà người đó dành cho bạn. Nó cũng là một mặt thể hiện của tình yêu.
Cơ duyên, đó là thứ ta không thể nào nắm bắt được, chúng ta chỉ có thể nắm bắt được chính mình.
Chúng ta không thể đoán trước được tương lai, nhưng có thể nắm chắc được hiện tại. Chúng ta không biết được cuộc sống của mình trường thọ được bao nhiêu, nhưng có thể an bài cho cuộc sống hiện tại. Chúng ta không thể khống chế được thời tiết, nhưng có thể kiểm soát được thái độ của chính mình. Bởi vậy, hãy sống mỗi ngày bằng cả niềm tin và hy vọng.
Cuộc sống thì có nhiều chuyện cần phải nhẫn nại, đời người cũng có muôn vàn những truy cầu cần phải nhẫn, có nhiều khổ phải nhẫn, có nhiều cái tình phải nhẫn, và cũng có nhiều lời cần phải nhẫn. Nhẫn đối với cuộc sống, đó là tầm nhìn, đó là cảnh giới của trí tuệ, và nhẫn cũng là một kỹ năng sống, một biểu hiện của sự giác ngộ.
Từ từ chúng ta sẽ hiểu, cuộc sống có nhiều chuyện chỉ có thể gặp mà không thể truy cầu, có nhiều thứ đến chỉ một lần.
Từ từ rồi chúng ta cũng sẽ nhận ra rằng, khoảng cách xa nhất trên đời này không phải địa lý mà là lòng người. Có lúc bạn nhận ra rằng người ở bên ta hàng ngày chưa chắc đã là bằng hữu, mọi thứ đều có thể diễn ra. Dần dần rồi chúng ta cũng sẽ hiểu, niềm vui thường đến bởi ký ức và đau buồn, cũng bởi thực tại khác xa quá nhiều so với những gì mình mong muốn.
Tất cả mọi thứ đến với chúng ta trong đời không phải là tính toán mà ra, mà đều là nhờ dùng thiện đãi người mà có, cũng không phải cầu mà được, nó là tu dưỡng mà thành.
Lòng người rộng bao nhiêu thì cuộc sống rộng bấy nhiêu, chúng ta có thể bao dung được bao nhiêu thì sẽ có được bấy nhiêu. Đối với mọi việc cần học cách nhìn cho thoáng, nghĩ cho thông. Làm người thì cũng cần phải học cách ‘cầm lên được thì cũng phải buông xuống được’, học được cách nhẫn nhịn, biết cách khắc chế bản thân, tiến lùi hợp lý, khiêm nhường khoan dung. Quan trọng hơn nữa, đó là học cách sàng lọc tạp niệm bản thân, loại bỏ suy nghĩ vị tư, biết nghĩ vì người khác, sống không kỳ kèo, sống chẳng so đo, vạn sự tuỳ duyên mà đến, tuỳ duyên mà đi.
Nghịch cảnh giúp chúng ta trưởng thành, khó khăn giúp chúng ta tỉnh ngộ. Người khác có thể buông bỏ mình nhưng mình không được phép buông bỏ bản thân. Ngày tháng của đời người thì mỗi ngày mỗi ít, học được cách sống với thực tại, với thời gian, mới là sáng suốt nhất.
Người cao thượng là người biết cúi mình trước người khác, cúi càng sâu thì trí huệ càng nhiều. Sống thì phải sống hết mình với hiện tại, bởi tương lai thì chưa tới mà quá khứ thì đã qua. Hãy nỗ lực cô gắng đi làm hết khả năng mình có, thành hay bại là bởi ý trời. Sống không truy cầu là sống một đời tự tại.
Yên Ba