Đại Kỷ Nguyên

Oán hận mẹ 10 năm bỏ đi không lời từ biệt, ngày lên xe hoa, món quà bà gửi cho cô biết sự thật đau lòng

“Hôm nay là ngày vui của con mà, không được buồn!”, ba khẽ đặt đôi tay gầy guộc của mình lên bờ vai mỏng manh của Trang.

Ngừng một lát, ba nói tiếp: “Con gái ba hôm nay là nàng công chúa xinh đẹp nhất! Giờ để ba chải tóc cho con gái của ba nào. Nhanh thật, mới ngày nào…” Nói rồi ba cầm chiếc lược nhẹ nhàng chải lên mái tóc cô. Trang hiểu rằng trong lòng ba đang trĩu nặng, ba chỉ cố kìm nén cảm xúc không cho nước mắt rơi.

“Ba, sao bao nhiêu năm như vậy rồi mà ba vẫn âm thầm chịu đựng thế?”, Trang khóc òa cầm lấy tay ba nói trong nước mắt. Trái tim ba như nghẹn lại, nỗi đau bao nhiêu năm rồi ba đã chôn vùi ở một góc nào đó, khóa kín nó lại để có thể đứng vững, để có thể tiếp tục bước đi. Giọt nước mắt rón rén tự ý lăn dài trên khóe mắt, đôi môi ba mím lại vì không muốn cho nước mắt mình tiếp tục rơi nữa, ba nhẹ nhàng nói: “Chuyện qua lâu rồi mà con…”


Trái tim ba như nghẹn lại, nỗi đau bao nhiêu năm rồi ba đã chôn vùi ở một góc nào đó… (Ảnh minh hoạ: internet)

“Ba, con lớn rồi, không còn là đứa bé ngày nào nữa. Ba biết không, nhiều đêm khi tỉnh giấc, nhìn ba ngồi bên cửa sổ đốt từng điếu thuốc, uống từng chén rượu rồi khóc thầm một mình, lúc đó con chỉ muốn chạy đến ôm lấy ba. Nhưng con biết mình không nên làm vậy vì ba muốn con gái không phải buồn lòng, ba muốn cho con một người cha mạnh mẽ để con có thể yên tâm dựa vào”. Trang khóc nức từng tiếng cầm tay ba rồi nói tiếp: “Con ước lúc đó mình đủ lớn, đủ hiểu biết để san sẻ với ba, để phần nào lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt ba”.

Ba lặng im một hồi, đôi mắt đỏ hoe nhưng ba vẫn cố không cho nước mắt tuôn rơi, cố gắng nói trong sự bình tĩnh: “Thôi nào…”, Ba chưa dứt lời, cô con gái yêu đã nói: “Ba có biết vì sao con lại nhuộm tóc vàng và cắt ngắn đi không? Ba có biết lúc nào con cũng tính nết như con trai là vì đâu không?”. Trang đưa tay lên miệng như muốn nén lại tiếng khóc của mình: “Vì con hận mẹ, con ghét mẹ, con ghét mái tóc dài đen nhánh, con ghét vẻ yểu điệu của người đàn bà đã nhẫn tâm bỏ rơi ba con mình mà không một lần quay về thăm, ba ơi.”

Đôi mắt người đàn ông đó đỏ hoe hơn bao giờ hết, hình ảnh người vợ hiền sau 10 năm chung sống, không một lời cãi vã, không một lời chê trách cuộc sống nghèo khổ, người từng rời bỏ hết tất cả vinh hoa để về chung sống bên ông, người vợ mà ông hết mực yêu thương ấy lại nhẫn tâm bỏ ông lại với đứa con thơ không một lời từ biệt. Ký ức buồn đau ngày nào lại hiện lên trong tâm trí ông. Ông phải sống trong đau khổ, sống trong lời gièm pha của miệng đời. Biết bao năm ông phải cắn răng chịu đựng một mình để nuôi con khôn lớn, biết bao năm ông vẫn không ngừng tìm kiếm trong vô vọng… Vậy mà kết quả thật phũ phàng khi ông phải chứng kiến vợ mình đang bên cạnh một gã đàn ông xa lạ. Đêm đó ông đã khóc trong đau khổ, trong oán trách và thề rằng sẽ không bao giờ khóc nữa. Sau bao năm tháng giờ đây ông đã biết cách nén lại cho nước mắt chảy ngược vào trong.

“Thôi nào con gái, không khóc nữa, nín đi, nhà trai sắp đến rồi”. Ba ôm lấy con gái vào lòng rồi vỗ nhẹ vào lưng con. Trang dúi đầu vào vai ba như chẳng muốn rời xa bờ vai gầy guộc ấy.

Từng làn gió nhè nhẹ thổi qua ô cửa sổ làm đung đưa mấy nhành lan đang nở. Hương hoa thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng. Giờ lành đã điểm, ngoài kia họ hàng nội ngoại hai bên ai nấy cũng đang ngóng chờ được nhìn thấy cô dâu. Ba nhẹ nhàng dắt tay con gái ra ngoài trao cho chú rể chuẩn bị làm lễ thành hôn. Nhìn thấy cô dâu mọi người đều vỗ tay vui mừng, những lời chúc phúc vang lên.

(Ảnh minh họa: Youtube)

Rồi bất chợt…

Một vị khách không mời mà đến xuất hiện. Vừa nhìn thấy hắn ta, khuôn mặt ba bỗng tối sầm lại, hai hàm răng nghiến chặt, đôi tay không ngừng nắm vào nhau, dường như ba đang cố kiềm chế bản thân mình.

Đúng vậy, đó chính là gã đàn ông năm nào, người mà ba đã bắt gặp đang tình tứ đi bên vợ mình.

Người đàn ông bình thản tiến về phía ba con Trang. Ông ta cất tiếng nói: “Xin lỗi anh, hôm nay tôi là khách không mời mà đến, nhưng tôi đến đây để thực hiện lời hứa của mình với một người phụ nữ đáng kính”. Nói xong người đàn ông quay sang cô con gái với nét mặt hiền từ, ánh mắt trìu mến không giấu được vẻ xúc động. Ông nói: “Chà, cháu lớn thật rồi, bao năm nay mẹ cháu vẫn không ngừng dõi theo cháu. Ngay cả những lúc đau đớn nhất, khổ sở nhất bà ấy vẫn không quên nghĩ về cháu. Bà ấy lúc nào cũng canh cánh trong lòng nỗi day dứt vì không làm tròn bổn phận người mẹ, đã không thể làm một người bạn gái tâm sự bên cháu khi cháu cần”.

Trong lòng Trang vô cùng xáo trộn, hoang mang, cô liên tục lắc đầu nói trong nước mắt: “Dõi theo sao? Quan tâm sao? Vậy tại sao bà ấy không về thăm ba con cháu, tại sao lại nhẫn tâm bỏ ba con cháu mà đi, để ba cháu sống trong nỗi uất hận?” Trang nắm lấy tay ba, nước mắt rưng rưng làm nhạt nhòa lớp phấn quanh khóe mắt. Ba chỉ lặng im, nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng mình.

Người đàn ông lạ mặt tiếp tục nói: “Dẫu sao hôm nay cũng là ngày vui của cháu… chú không thể giải thích tất cả chỉ trong một đôi lời được. Món quà này sẽ giúp cháu hiểu ra tất cả.” Nói rồi ông lấy trong túi ra một chiếc hộp, cũng không quên nói lời chúc phúc trước khi xin cáo từ.

Tiếng nhạc xập xình vang lên, hôn lễ lại tiếp tục diễn ra trong náo nhiệt. Dường như mọi người không còn bận tâm về vị khách lạ mặt kia nữa, ai ai cũng hồ hởi nâng chén chúc đôi tân lang – tân nương được trăm năm hạnh phúc. Chỉ riêng có ba và Trang là vẫn băn khoăn một dấu chấm hỏi trong lòng…

Tối hôm đó, khi quan khách đã về hết, Trang mới lấy chiếc hộp kia ra. Cô nhẹ nhàng đặt nó trên bàn. Hồi hộp. Hoang mang. Trong lòng ngổn ngang những thắc mắc… Cuối cùng, sau một hồi chần chừ, cô cũng hít một hơi dài và quyết định mở nó ra. Bên trong chiếc hộp bọc bằng vải nhung đó là một cuốn sổ đã sờn theo năm tháng…

“Ngày 15 tháng 2 năm 1995: Thiên thần của mẹ, chín tháng mười ngày mong ngóng, cuối cùng mẹ mới được gặp con. Bé con của mẹ thật giống như một tiểu thiên sứ mà ông Trời đã ban tặng mẹ và ba…”

Nước mắt con gái ướt nhòa trang giấy. Từng dòng chữ ấy đều là những lời mẹ viết dành riêng cho cô. Mẹ không viết nhiều, nhưng mỗi trang nhật ký đều là cột mốc trong cuộc đời của cô. Từ ngày con gái chào đời, chiếc răng sữa đầu tiên, rồi chập chững bước đi, đến trường, kỳ thi cuối cấp… tất cả đều là những kỷ niệm đã quá xa xôi.

(Ảnh minh họa)

“Ngày 16 tháng 6 năm 2005: Con yêu… làm thế nào mẹ có thể nói với con và ba đây? Mẹ vô cùng hoang mang… Đêm đêm nhìn con và ba say giấc nồng mà mẹ không thể cầm được nước mắt. Mẹ không dám tin rằng sẽ đến ngày mẹ phải rời xa thế giới này. Nếu ngày ấy đến, con của mẹ sẽ ra sao? Chặng đường của con vẫn còn dài phía trước, nếu không có mẹ ở bên, con sẽ thế nào?”

“Ngày 14 tháng 7 năm 2005: Sau 3 lần thử máu và xét nghiệm, mẹ không muốn tin nhưng cũng phải tin. Giờ thì mẹ đã chấp nhận sự thật ấy rồi. Có gì đâu phải không con, cái chết cũng chỉ là một lần nhắm mắt thôi mà. Nhưng còn một điều khiến mẹ không thể yên tâm là, ba và con sẽ đối diện với sự thật này như thế nào đây? Mẹ biết ba yêu mẹ hơn bất kỳ điều gì trên thế gian này. Nếu biết bệnh tình của mẹ, chắc chắn ba con sẽ không thể qua khỏi cú sốc tinh thần. Mẹ thật sự không muốn, thật sự không muốn…”

“Ngày 20 tháng 2 năm 2006: Bác sĩ nói rằng khi đến giai đoạn cuối, mẹ sẽ trở thành gánh nặng cho cả ba và con. Ôi, cái sự thật ấy như khiến trái tim mẹ thắt lại…”

“Ngày 13 tháng 1 năm 2010: Cơn đau như xé ruột xé gan khiến mẹ chỉ ước sao cho cái chết đến thật nhanh. Nhưng con ơi, nghĩ về con, mẹ lại có thêm động lực để sống tiếp. Mẹ vẫn hy vọng sẽ sống đến ngày trọng đại nhất cuộc đời con…”

Đã 5 giờ sáng mà Trang vẫn không rời khỏi cuốn nhật ký ấy. Thì ra… thì ra đó là lý do mẹ bí mật ra đi mà không một lời từ biệt. Ngay cả trên giường bệnh bà vẫn luôn nghĩ về con gái và ba, đôi mắt vẫn ánh lên nụ cười khi nghe người bác sĩ kể rằng con gái sắp sửa lấy chồng…

Không biết Trang đã ngồi đó khóc trong bao lâu. Nhưng khi lần giở đến trang cuối cùng, trước mắt cô là một mẩu giấy nhỏ kẹp trong cuốn sổ với nét chữ vội vàng.

“Cô bé, chú là bác sĩ đã điều trị cho mẹ cháu suốt những năm qua. Đây là món quà mà bà ấy ước ao được tận tay trao cho cháu. Mẹ cháu nói rằng đó là vật báu đã cho bà ấy một cuộc hôn nhân hạnh phúc…

Con gái nhìn xuống, đính ở cuối trang giấy là một chiếc nhẫn đã cũ. Nhiều năm đã trôi qua nhưng dòng chữ khắc trên đó vẫn không hề phai mờ theo năm tháng.

…Nhưng giờ thì bà ấy không còn viết được nữa. Mặc dù đã rất cố gắng nhưng chú vẫn không thể giúp bà ấy loại bỏ được căn bệnh truyền nhiễm quái ác này. Bà ấy đã ra đi vào tuần trước, chú thật sự rất tiếc.”

Trái tim Trang đau nhói, cô muốn khóc nhưng sao nước mắt lại không thể tuôn rơi…


... (Ảnh minh hoạ: internet)

Đôi bàn tay run run nâng chiếc nhẫn lên, Trang áp chặt nó vào tim, tưởng như hơi ấm của mẹ vẫn còn hiện hữu đâu đây. Có một cái gì đó ấm áp và thân thương khó tả. Tất cả những gì đã xảy ra giờ chỉ là quá khứ. Hận thù, oán trách, hay đau buồn bỗng đâu tan biến như mây khói. Giá như… giá như cô được biết sự thật này sớm hơn, cô sẽ chạy ngay đến phòng bệnh, nắm lấy tay mẹ và nói với mẹ những lời yêu thương.

“Cốc cốc” có tiếng người gõ cửa. Đôi mắt Trang đỏ hoe, và với giọng khàn khàn cô cất lời hỏi: “Ai vậy?”. “Là ba đây, con gái”. Trang vội ra mở cửa, nhìn thấy ba cô òa khóc nức nở, rồi cô ngả vào lòng ba và nói: “Ba ơi, mẹ… mẹ…” Vẫn khuôn mặt điềm tĩnh, nhưng nỗi buồn đã khắc sâu trên đôi mắt, ba nhẹ nhàng nói: “Ba biết cả rồi. Giờ thì đi thôi con gái, hãy đến thắp cho mẹ con một nén nhang…”

Trang ngước lên nhìn ba, dường như đôi mắt của ba cũng hiện lên lời dặn dò cuối cùng của mẹ. Và đó chính là dòng chữ khắc trên chiếc nhẫn ấy:

“Mẹ yêu con và ba” 

Lời bàn:

Cuộc sống là những ngã rẽ thật bất ngờ, để rồi khi ngoảnh lại nhìn, quá khứ lại khiến ta băn khoăn trong câu hỏi: Phải chăng duyên số đã an bài?

Ví không có “duyên” thì không thể gặp gỡ, không có “phận” thì không thể ở bên nhau, và không có “nợ” thì không thể chia ly để rồi khiến lòng ta đau nhói.

Nhưng có chia ly mới giúp ta trân trọng những tháng ngày đoàn tụ, và có đau khổ mới giúp ta hiểu được giá trị của hạnh phúc là gì.

Bởi vậy, không phải cứ ở bên nhau mới là yêu là nhớ. Đôi khi, vì tình yêu nên người ta phải lựa chọn ra đi, vì tình yêu nên người ta mới chấp nhận ngậm đắng nuốt cay, và cũng vì tình yêu nên người ta mới có thể âm thầm mà chịu đựng.

Bởi tình yêu đích thực sẽ không bao giờ đòi hỏi, vậy thì, hãy cứ yêu thương dù cho bạn không được đền đáp, và hãy cứ yêu thương cho dù hiện thực trước mắt bạn nghiệt ngã thế nào…

 

Exit mobile version