Đây là câu chuyện mà một cô giáo đã kể lại, khiến ta hiểu ra, con người tại thế gian, kỳ thực không nên bỏ qua cơ hội có thể giúp đỡ người khác.
Một ngày nhiều năm về trước, cô giáo đang ngủ trưa ở nhà, đột nhiên, chuông điện thoại reo lên. Bà cầm điện thoại lên nghe, bên trong thấy có tiếng của rất nhiều người: “Con gái nhà bà lấy trộm sách, bị chúng tôi bắt được, bà đến đây ngay đi!”.
Trong điện thoại nghe thấy tiếng khóc của một bé gái, và tiếng quát của người bên cạnh.
Bà quay đầu lại chỗ TV thấy đứa con gái của mình vẫn nằm đó, bà lập tức hiểu ra. Bà tưởng tượng ra hình ảnh một cô bé với ánh mắt rất sợ hãi và mong đợi sự giúp đỡ, cô bé đang ở trong hoàn cảnh vô cùng xấu hổ. Nghĩ thế, bà liền hỏi địa chỉ tiệm sách và vội vàng đi đến đó.
Đúng như bà nghĩ, một cô bé đứng trong tiệm sách nước mắt chảy ròng ròng, bên cạnh là đám đông người đang lớn tiếng trách cứ.
Bà bước lên phía trước, ôm cô bé vào lòng, và nói với các nhân viên của nhà sách: “Có gì thì nói chuyện với tôi, tôi là mẹ của con bé, đừng làm trẻ con sợ”.
Nếu con muốn đọc sách thì hãy đến nhà dì
Bà trả tiền sách và tiền phạt, dẫn cô bé về nhà mình, rồi tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, không hỏi một câu nào khác. Sau đó bà để cô bé về, lúc sắp về, bà còn cố ý dặn dò, nếu con muốn đọc sách thì hãy đến nhà dì, dì có rất nhiều sách.
Cô bé vẫn chưa hết sợ hãi, nhìn bà thật lâu, rồi chạy vụt mất, từ đó trở đi không xuất hiện nữa.
Thời gian trôi qua như nước chảy, thoáng một cái đã bao nhiêu năm, bà từ lâu đã quên chuyện này.
Vào một ngày nhiều năm sau đó, cô gái năm nào đã trưởng thành và đến trước cửa nhà bà và muốn nói cảm ơn…
Có một ngày, bên ngoài cửa có một tiếng gõ rất nhẹ, khi bà mở cửa ra thì thấy một cô gái lạ đứng trước cửa, vẻ mặt rất tươi, trên tay có cầm một gói quà.
“Cô tìm ai?”, bà có chút nghi hoặc, nhưng cô gái có vẻ xúc động nên không nói được lời nào.
Khi nghe cô gái trẻ kể lại bà mới nhớ ra, thì ra là cô bé năm xưa, cô ấy vừa nhận được bằng đại học đã tìm được một công việc, bây giờ đến thăm bà.
Cô gái rơm rớm nước mắt nói: “Lúc đó gọi điện thoại, trong lúc vội vã đã gọi nhầm số, may mà gọi trúng vào nhà dì. Cho đến tận bây giờ con vẫn không hiểu tại sao, lúc đó dì lại nguyện ý nhận làm mẹ để giúp con. Bao nhiêu năm nay trong tâm con rất cảm kích dì, và luôn có một tâm nguyện gọi dì một tiếng mẹ!”. Vừa dứt lời, nước mắt liền tuôn trào trên khuôn mặt cô gái.
Nếu ta không giúp con, thì kết quả quả sẽ như thế nào?
Mắt của cô giáo cũng bắt đầu nhòa đi, sau một lúc, bà mới tò mò hỏi: “Nếu ta không giúp con, thì kết quả sẽ như thết nào?”.
Cô gái nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Con cũng không biết nữa, có thể con sẽ làm chuyện ngốc nghếch gì đó”.
Nhìn khuôn mặt tươi tắn hạnh phúc của cô gái, bà mỉm cười, rốt cuộc bà đã có một lựa chọn đúng đắn vào lúc đó, nếu không thì không biết điều tồi tệ gì sẽ xảy ra…
Nhưng chắc chắn, nếu bà không ra tay, thì có lẽ cô gái sẽ bị một cú “chấn thương tâm lý” nặng… nếu trẻ từ nhỏ mà đã phải chịu một cú sốc lớn như thế này, tính cách của nó sẽ bị thay đổi hoàn toàn, có thể sẽ im ỉm như trẻ tự kỷ, có thể sẽ thấy xấu hổ với bất kỳ ai, có thể sẽ hay khóc lóc, có thể, có thể…. vô cùng nhiều thứ có thể ‘xấu’ sẽ xảy ra nếu như người dì ấy không làm thế, không xuất hiện.
Trẻ con là để yêu thương, để bảo vệ, chở che, dậy dỗ, để vui vẻ với những ước mơ, những sở thích, những câu chuyện thần tiên…. đó là thế giới của chúng. Và chúng ta, những người lớn, nếu bạn không thể biến ước mơ trong đứa trẻ của mình thành hiện thực, thì cũng xin đừng phá hỏng giấc mơ của những đứa trẻ khác! Bạn đã từng có một tuổi thơ, đã từng là một đứa trẻ, phải không?
Ngoài “yêu thương” ra, động từ đẹp nhất trên thế gian chính là “giúp đỡ”, là việc làm đáng được ngưỡng mộ nhất trong xã hội. Khi gặp người cần sự giúp đỡ, nếu có thể hãy giúp họ, đừng bỏ lỡ cơ hội, vì có thể một cái chìa tay của bạn sẽ làm thay đổi cuộc đời một con người.
Theo Tinhhoa.net
Xem thêm: