Đại Kỷ Nguyên

Hòn đá bướng bỉnh cuối cùng cũng gật đầu

Tại thành phố Đào Viên có anh Chương và anh Trần là hai người bạn cũ, tuy cùng công tác ở đơn vị nghiên cứu nhà nước, song hai anh lại ở các tổ khác nhau. Ngày thường đi làm cả hai đều bận việc không nói chuyện, còn hết giờ làm hoặc vào những ngày nghỉ thì họ trở thành những người nông dân tự do tự tại, vui hưởng và trồng trọt các loại rau quả trên mảnh đất nhỏ của mình.

Để cho vườn rau được tươi tốt, tất nhiên càng phải ươm trồng, chịu khó chăm bón, xới đất, nhổ cỏ, tưới cây… Bởi vì thực vật cũng như con người, chúng cũng có đầy đủ cảm xúc và linh cảm, chúng cũng cần người yêu thương, chăm sóc để tốt tươi. Dĩ nhiên, chúng cũng cần nước như con người, nếu không tưới nhiều nước sẽ làm cản trở sự phát triển của cây.

Thông thường, trong thời kỳ rau đang trưởng thành thì càng phải tưới nước. Để dẫn nước vào mạng lưới kênh của mình, cả hai anh đều phải dùng máy bơm nước ngầm kết hợp với việc làm những ống để dẫn nước từ sông hồ về tưới tiêu cho vườn rau.

Có một ngày, anh Chương phát hiện, trong lúc đang kéo ống nước thì anh Trần bất cẩn đụng phải, làm giá đỡ dưa của anh Chương có chút xiêu vẹo. Nhưng vì thường ngày đã có đôi chút khó chịu với anh Trần, nên nhân việc này anh Chương đã làm cho to chuyện và chửi ầm lên. Anh Trần lúc này rất ngượng ngùng và đã vội vàng tới xin lỗi anh Chương.

Vốn là người chân thành và phúc hậu, anh Trần rất ít khi tranh cãi với ai, song sự việc lần này làm anh khó xử. Đột nhiên, trong đầu anh chợt nhớ tới câu thành ngữ: “Ngoan thạch điểm đầu” (ý nói hòn đá bướng bỉnh đến mấy rồi cũng phải gật đầu), dù chưa biết thực thi ra sao, song anh vẫn cố thử.

Để đạo lý “Ngoan thạch điểm đầu” có thể ứng nghiệm trở thành sự thực, những ngày sau, miễn là gặp anh Chương, đầu tiên anh Trần đều mỉm cười và thiện ý nói: “Chào anh!”. Tuy anh Chương tỏ ra khó chịu, song anh Trần vẫn không nản chí. Do vậy, lần nào gặp mặt anh Chương anh Trần cũng tươi cười nói: “Chào anh!”.

Ngày qua ngày anh Trần đều chân thành chào hỏi, nhưng không cố ý theo dõi, bất cứ khi nào gặp mặt anh cũng hỏi thăm, ví như: Rau của anh càng lớn càng đẹp! Anh chăm sóc thật là tốt!…

Thấm thoắt một tháng đã trôi qua, song anh Chương tâm vẫn bất động như núi. Tuy vậy, anh Trần vẫn quyết không bỏ cuộc. Bất kể trời nắng hay mưa, anh Trần đều lui tới vườn rau, khuôn mặt anh lúc nào cũng tươi cười và nói: “Chào anh!”. Điều này đã làm cho anh Chương ngạc nhiên và rồi cũng một lần đáp lại: “Chào anh”.

Kể từ đó, hai anh không còn đối địch hay thù hằn gì nhau nữa.

Câu chuyện này cho chúng ta thấy rằng, cho dù cục diện có bế tắc không thể hóa giải, song với thiện tâm và ý chí, anh Trần đã làm thay đổi quan niệm của anh Chương.

Câu nói của các bậc cao nhân xưa quả thực không sai, đạo lý “Ngoan thạch điểm đầu” đáng để cho thế hệ sau và người đời học hỏi.

Theo Đại Kỷ Nguyên Đài Loan

Xem thêm:

Exit mobile version