Đại Kỷ Nguyên

Đọc báo, một phương pháp giáo dục: Từ đường tà chuyển sang chính đạo, câu chuyện của Thụy Cường

Thụy Cường 3 tuổi, cha mẹ đã rời xa rồi, em phải sống cùng ông bà nội ở thành phố Đào Viên, Đài Loan. Cho dù 3 bữa đủ ăn đủ mặc nhưng trong lòng Thụy Cường, sự ấm áp của tình thương mười phần leo lắt, không cha, không mẹ giáo dưỡng, không dễ qua nổi sự tàn phá của bão táp cuộc đời.

Hy vọng một tia nắng ấm

Lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn, nội tâm thiếu thốn tình cảm, Cường cần rất nhiều bạn bè để bù đắp. Bạn bè bao bọc xung quanh Thụy Cường, khi ít thì mươi đứa, khi nhiều thì cả 5, 6 chục đứa. Thụy Cường cả ngày cùng đám bạn bè quấn quýt, nhiều bạn bè bầu bạn làm cậu thấy yên tâm. Cùng bạn bè trốn học đi chơi, hút thuốc, tán gẫu, an ủi lẫn nhau, khiến chúng hình thành một thứ tình cảm to tát kiểu băng đảng, nhưng chẳng giống một đoàn thuyền có phương hướng mục đích rõ ràng.

Ai dám gây sự với chúng? Dù chỉ là một trái bóng chuyền bay lạc hướng, vô ý xâm phạm nơi tụ tập bí mật của chúng, chúng lập tức chửi bới thậm tệ, sẵn sàng hỗn chiến. Một trái bóng chuyền cũng không bỏ qua chứ đừng nói đến kẻ phản bội nào dám cả gan tố giác chúng. Những trận đánh chí tử, thừa sống thiếu chết, kẻ nào đã tham gia băng đảng rồi, muốn rời đi cũng không có đường lùi.

(Ảnh dẫn theo youtube.com)

Cầm đầu băng nhóm quậy phá mới lớn

Sự gan góc và khả năng dẫn dắt cầm đầu các trận ẩu đả của Thụy Cường làm cậu dần trở thành thủ lĩnh của băng nhóm mới lớn này. Thụy Cường được nhóm tôn là đại ca, băng nhóm của Thụy Cường càng ngày càng nổi như cồn, trong trường “đại ca” đi tới đâu là có một đám “đệ” đằng sau theo sát.

Ở tuổi 18, trong khuôn viên trường trung học, nơi thế giới của cậu, cậu giống như có thể “hô phong huán vũ” ra oai tác quái.

Ảnh: Thụy Cường cung cấp

Trong giới xã hội đen, không chỉ cần có gan. Thanh xuân tài phú tuổi ăn chơi… muốn cùng đám huynh đệ đàn đúm chơi bời cần có tiền. Đám nhóc mới lớn con nhà bình dân này vì tiền bắt đầu đi vào con đường phạm tội.

Mới đầu Thụy Cường có rất nhiều đấu tranh nội tâm: chẳng phải mình đang phạm tội?, bao giờ thì sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật sẽ đột nhiên ập đến? Thụy Cường biết phía trước là vực thẳm, nguy hiểm trùng trùng, có độ muốn “giải nghệ” nhưng từ khi chệch khỏi đường chính thì đã “mất lái”, chẳng có huynh đệ nào có thể giúp “đạp phanh”, chúng chỉ còn biết cầu mong ‘nữ thần may mắn’ không rời bỏ chúng.

Không còn chỉ là sự hung hăng bồng bột một cách mù quáng của đám nhóc mới lớn, từng bước từng bước Thụy Cường dẫn dắt đám huynh đệ thân thiết ngập sâu vào vũng lầy tội lỗi. Bảo kê, trộm cắp, ăn chia 1 lần, 2 lần, 3 lần… 10 lần, 30 lần, 40 lần, và bao nhiêu nữa… Băng nhóm trộm cắp cùng nhau phạm tội, Thụy Cường không còn đấu tranh nội tâm nữa, dần dần vô cảm, không còn chút lương tâm, trượt sâu trong vòng xoáy tội lỗi.

Sự thật phơi bày, thế giới sụp đổ

Ngày hành vi phạm tội bị phơi bày là ngày thống khổ nhất trong cuộc đời của Thụy Cường. Tối hôm đó trưởng phòng giáo vụ gọi điện thoại nói thẳng với ông bà Thụy Cường: “Thụy Cường phạm tội trộm cắp có tổ chức, nhà trường quyết định đuổi học”.

Năm hết Tết đến hai ông bà lão bàng hoàng đón nhận sự thật đau đớn khiến hai thân già run rẩy. Lúc đó Thụy Cường nước mắt như mưa… nhất là khi nghe thấy ông luôn miệng van xin trưởng phòng giáo vụ trên điện thoại mà cõi lòng tan nát.

Vào thời khắc quan trọng thành hay bại của cuộc đời, thầy hiệu trưởng quyết định không đuổi học Thụy Cường. Cô giáo Ngô Bái Hà đồng ý phụ đạo Thụy Cường. Trong u uất dường như có một vòng tay ấm áp bao bọc cậu, dẫn dắt cậu rời xa đám huynh đệ bằng hữu, lìa xa quần thể nơi cậu dùng để trú ẩn những bão táp cuộc đời…

Dưới sự dìu dắt của cô giáo Hà, trước sự kinh ngạc của đám ‘huynh đệ’, Thụy Cường từng bước từng bước tiến tới tương lai rực rỡ ánh mặt trời, từng bước lĩnh hội một thế giới mới.

Hối cải tận tâm hoàn lương

Cô giáo Hà yêu cầu Thụy Cường hàng ngày vào giờ nghỉ trưa tìm nơi yên tĩnh, tĩnh tâm đọc báo Đại Kỷ Nguyên, để cho những tình cảm cao thượng từ những bài viết trong báo tưới đẫm tâm hồn khao khát tình thương của Thụy Cường.

Ảnh: Thụy Cường cung cấp

Từ trong những bài báo, Thụy Cường bàng hoàng hiểu ra bao nhiêu điều bất hảo mình đã từng gây ra đều là trong mù quáng mà tạo biết bao nhiêu tội nghiệp.

“Mình thật sự sai rồi!”. Thụy Cường bắt đầu tỉnh ra khi nghe thấy tiếng nói chân chính của lòng mình. Sau khi xem rất nhiều câu chuyện của Đại Kỷ Nguyên, Thụy Cường hiểu thế nào là Thiện, thế nào là Ác. Tại sao thiện ác hữu báo, đời có vay có trả!

Nhưng hơn thế, trong tận cùng của hối hận dày vò, một thế giới rực rỡ và bình yên mở ra trước mắt Cường. Cường nhớ mãi một bài báo, kể về những con người tù tội: “Điều quan trọng hơn cả sự trả giá, là sự biết nhìn lại, nhận ra và ‘phản bổn quy chân’, quay trở về với bản tính thuần thiện trong trẻo mà mỗi chúng ta đều đã từng có và có thể đã đánh mất trong những năm tháng đầy biến động của cuộc đời”.

Cường ứa nước mắt, 4 tiếng “phản bổn quy chân” vang mãi trong tâm trí, Cường hiểu ra điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời con người, là trở thành một người tốt, nếu có thể làm được vậy thì không sợ sóng gió nào trong cuộc đời.

Hằng đêm Thụy Cường thường ngẫm nghĩ làm thế nào để có thể có được một cuộc sống tốt. Mỗi sáng sớm tỉnh dậy cậu đều nghĩ làm thế nào để có biểu hiện tốt nhất, làm sao thấu hiểu nguyện ý của thầy cô, những người đã mở rộng cánh cửa cuộc đời cho cậu, nhất định không tuột dốc, nhất định vươn lên!

Thụy Cường và cô giáo Hà. (Ảnh: Thụy Cường cung cấp).

Từng bài, từng bài trong báo Đại Kỷ Nguyên mở cho cậu những cánh cửa mới, nâng tâm hồn cậu lên những tầm cao mới, nơi những giá trị nhân văn, đạo lý làm người chân chính khiến cậu như hồi sinh trong một thế giới mới ngập tràn ánh sáng của Chân – Thiện – Nhẫn.

Từ lớp 11 tới lớp 12, Thụy Cường thông qua đọc hiểu mà một thế giới thiện lương ấy mà lớn lên. Dần dần Thụy Cường biết mình muốn gì, tìm gì trong cuôc đời bôn ba phiêu bạt. Những gì đã qua, quan trọng là làm lại thế nào?

Cô giáo Hà rơi lệ khi nghe thấy Thụy Cường bộc bạch. Thụy Cường thay đổi nhân sinh quan, hướng nội tự xem xét bản thân chứ không còn trách cứ đổ lỗi cho người khác. Cuối cùng cậu nhận thấy là cậu đã gây hại rât nhiều, mang đến rất nhiều phiền phức cho nhà trường. Trước khi tốt nghiệp 1 tháng, Thụy Cường thực hiện ước nguyện báo đáp. Quyết tâm hoàn trả những môn nợ còn thiếu.

Trong trường những ô cửa kính 10 năm chưa lau, phòng tập thể thao, bể bơi, phòng y tế, rèm cửa bụi phủ một lớp dày, cậu đều tận lực lau dọn tới mức sạch như mới. Những ngóc ngách chó đi bậy nơi sân trường, cậu cũng không ngại phí công quét dọn. Với mong muốn chuộc lỗi, mỗi phần công sức nỗ lực của Thụy Cường đều khiến mọi người cảm động.

Thi đỗ học viện sỹ quan, khai sáng tiền đồ

Thụy Cường quyết định thi vào Học viện lục quân. Nhưng muốn thi vào học viện thì phải có học bạ tốt, cô giáo Hà vội tìm cách giúp đỡ. Nhìn Thụy Cường lấy từ trong ví ra tờ quyết định kỷ luật ngày ấy đã ố vàng, nhầu tới mức sắp nát, trên có chứ ký đóng dấu… Thụy Cường hiểu, tờ quyết định kỷ luật là hình thức, không những chỉ cần tờ quyết định kỷ luật không lưu học bạ mà là cần một nhân thân mới.

Khi tin Thuỵ Cường thi đỗ thủ khoa Học viện sĩ quan lục quân Đài Loan truyền tới làm cả trường huyên náo! Thụy Cường thực sự đã tìm thấy một cuộc sống tốt đẹp cho chính mình, tự mình thay đổi số phận.

Sau khi Thụy Cường hoàn trả nợ nần, hiểu rõ giá trị thiện ác thì diện mạo thay đổi. Rất nhiều giáo viên đã từng dạy Thụy Cường đều không thể tin được. Một thanh niên lương thiện, một vị sĩ quan lục quân anh tài!

Ảnh: Thụy Cường cung cấp

Trải qua 2 tháng học trước huấn luyện, Thụy Cường đều rất xuất sắc. Cậu được đại biểu cho tân sinh viên lục quân dùng cơm với Tổng tham mưu trưởng, tiếng vỗ tay vang dội 4 phía, đầu lĩnh tiểu đại Thụy Cường năm xưa trong tập thể anh tài lục quân một lần nữa lại xuất chúng.

Theo Đại Kỷ Nguyên tiếng Trung
Nguyễn Tuấn Dũng

Xem thêm:

Exit mobile version