Bạn có phải là một người hạnh phúc không?
1. Truy cầu quá nhiều
Phàm là con người, điều gì cũng mong truy cầu bằng được: lương cao, thăng chức, con cái hơn người, cầu tiền cầu phúc…
Khi thất vọng thì sinh ra buồn bực, sa sút tinh thần, cơm chẳng muốn ăn, nước không thèm uống.
Cuối cùng, xôi hỏng bỏng không, một đời tiếc nuối, một đời thống hận, chẳng thể giải thoát nổi mình.
2. Chờ đợi quá nhiều
Chớ bao giờ phí phạm thời gian cho những việc vô nghĩa, cho những đợi chờ vô vọng và cho những người chẳng có duyên.
Quá khứ là trang sách cũ, giở đi giở lại cũng chỉ chừng ấy thứ mà thôi.
Tương lai là con đường vô định, là nắng hay mưa, là sương hay gió không phải cứ muốn là được.
Đừng ngoái nhìn quá khứ, đừng ngóng trông tương lai, bởi hiện tại mới chính là sự an bài tốt nhất.
3. Đố kỵ quá nhiều
Con gà tức nhau tiếng gáy, người ta đố kỵ cũng bởi thấy người hơn mình kém, oán hận mà tự làm đau chính mình.
Nếu có thể thấu hiểu nhau một chút có lẽ nhân sinh đã không có quá nhiều bi kịch như vậy.
Thấy người hơn mình chớ trách móc.
Thấy người kém mình chớ chê bai.
Giúp đỡ kẻ yếu thế, kính trọng người quân tử
Đó mới là đạo xử thế của một người chính trực, đường hoàng.
4. Cho đi quá ít
Một chiếc bánh mì, chia đôi mỗi người chỉ được một nửa.
Nhưng một niềm hạnh phúc, chia đôi ra mỗi người vẫn được vẹn nguyên cả phần.
Sở dĩ tâm đau là vì chiếm hữu quá nhiều.
Lòng buồn bởi vì chỉ biết lấy lại, chưa từng nghĩ đến cho đi.
Cuộc đời chỉ mấy chục năm, bất quá trôi qua như sương khói.
Chiếm được bao nhiêu đi nữa, lúc nhắm mắt xuôi tay nào có mang được gì đến thế giới bên kia?
Trao gửi hoa hồng, bàn tay còn lưu lại hương thơm.
Cho đi không phải để nhận lại, mà là để biết rằng cuộc đời này còn một điều quý giá hơn mọi vật chất, bạc tiền: Sự sẻ chia.
5. Cảm động quá ít
Không biết rung cảm trước những điều tốt thì cũng chẳng biết đứng về phía thiện lương chống lại cái ác lan tràn.
Cuộc sống hiện đại, thời giờ cuốn lấp, mỗi người đều chẳng thể quan tâm đến quá nhiều ai.
Cái đẹp ở xung quanh mình, cũng đâu còn thời gian thưởng ngắm.
Một ngọn cỏ phất phơ trước gió.
Một nhành cây khẽ đu đưa dưới ánh nắng ban mai.
Một giọt sương còn đọng trên bậu cửa.
Một tiếng chim gù thao thiết giữa hư không.
Một việc tốt như gió xuân ấm thổi giữa ngày giá lạnh cô đơn.
Ai còn có thể rung động nữa?
Ai còn có thể thương mến đây?
Văn Nhược