Đại Kỷ Nguyên

Cầu cho mỗi đoạn nhân duyên se nhầm, đều sẽ viên mãn ở lần hội ngộ sau

Một buổi sớm, tiểu hòa thượng Nhất Thiền ra sân chùa dạo chơi. Cậu đến bên bàn trà, ngồi thu mình trên chiếc ghế đá, nhìn cây nhân duyên gắn đầy những mảnh giấy đỏ mà thở dài thườn thượt.

Hình như có tiếng sư phụ đang quét sân ở gần đó. Nhất Thiền nhỏm người dậy gọi với ra sau lưng: “Sư phụ, có phải Nguyệt lão rất keo kiệt không ạ?”.

“Ồ, tiểu tử ngốc này, sao con nói vậy?”. Sư phụ vẫn điềm tĩnh lia chổi qua từng bậc đá. Ánh nắng ban mai chiếu rõ từng hạt bụi li ti cuốn nhau sau từng nhát chổi. 

Nhất Thiền ngoảnh mặt lên nhìn cây nhân duyên, lại thở dài: “Biết bao nhiêu thí chủ đều khốn khổ vì tình. Ài, những tờ cầu nguyện trên cây nhân duyên đều sắp đầy cả rồi”. 

Sư phụ lắc đầu mỉm cười, tay vẫn không ngừng lia chổi quét. 

Nhất Thiền lại thở dài một tiếng nữa, mắt vẫn không rời những tờ giấy đỏ treo trên cây nhân duyên lòa xòa trước sân:

“Con thấy nếu Nguyệt lão hào phóng hơn một chút, se thêm vài sợi tơ hồng thì muộn phiền của những thí chủ ấy đều sẽ không còn nữa. Như vậy chẳng phải tốt biết bao sao?”. 

Sư phụ bấy giờ mới ngừng tay chổi, tiến lại gần Nhất Thiền, nói:

“Keo kiệt thì chưa chắc, Nguyệt lão chỉ là hơi hồ đồ chút thôi”.

Nhất Thiền ngoái đầu nhìn sư phụ đầy băn khoăn: 

“Đệ tử không hiểu?”. 

Sư phụ nhìn lên cây nhân duyên, đột nhiên trầm giọng xuống:

“Con xem, các thí chủ lụy tình ở đây đau khổ không phải vì không ai bầu bạn, thiếu thốn duyên phận, mà là không thể đi đến cuối cùng với người mình đã từng gặp. Ngay từ đầu đã là yêu – hận đan xen, sau cùng thì mãi mãi không gặp lại. Nhưng nghĩ kỹ lại, chẳng có ai thật sự đã đúng hay sai. Cuối cùng, cũng chỉ có thể trách Nguyệt lão hồ đồ, đã se nhầm mấy sợi tơ hồng phiền muộn mà thôi! Ài!”. 

Con xem, các thí chủ lụy tình ở đây đau khổ vì không thể đi đến cuối cùng với người mình đã từng gặp… Nhưng nghĩ kỹ lại, chẳng có ai thật sự đã đúng hay sai. (Ảnh: youtube.com)

Nhất Thiền nghe xong, lẩm nhẩm như tự độc thoại với mình:

“Cảm giác duyên phận se nhầm chắc là khó chịu lắm nhỉ!”. 

Sư phụ thoáng giật mình, khẽ véo yêu vào tai Nhất Thiền một cái: 

“Tiểu tử ngốc! Trẻ con, biết cái gì!”. 

Nhưng ngay sau đó, sư phụ dường như cũng nhận ra được chút ý vị gì ẩn tàng bên trong. Ông dựng cây chổi ở góc sân, cùng đứng lặng im với Nhất Thiền dưới gốc cây duyên phận đang đu đưa những tán lá của mình theo gió sớm. 

Nhất Thiền mới lại nói: 

“Nguyệt lão cũng già rồi, cũng không thể trách ông ấy được”. 

Sư phụ mỉm cười, xoa xoa cái đầu trọc lốc của Nhất Thiền, ôn tồn giảng giải: 

“Nhất Thiền à, Nguyệt lão vẫn là Nguyệt lão! Những nhân duyên bị se nhầm rồi cũng sẽ được hóa giải ở đoạn duyên tiếp theo thôi. Những thí chủ đến đây cầu nguyện đều là không ai phải đau khổ cả một đời đâu. Trong một lúc nào đó không ngờ tới ở tương lai, họ sẽ được như ý thôi”. 

Nhất Thiền tròn xoe mắt nhìn sư phụ, gần như reo lên:

“Thật ạ?”. 

Sư phụ mỉm cười: 

“Đúng vậy tiểu tử ngốc à!”. 

Sư phụ quay gót rời đi, lại cầm chổi lên quét dọn nốt sân chùa. Nhất Thiền hướng mắt lên cây nhân duyên một lần nữa. Những mảnh giấy đỏ phất phơ bay trong gió. Nắng sớm mai lấp ló chiếu xuyên qua từng kẽ lá. Cậu nheo mắt nhìn những tia nắng nhảy nhót trên vòm lá, trong lòng suy nghĩ ra chiều mông lung lắm…

Nhất Thiền hướng mắt lên cây nhân duyên, trong lòng suy nghĩ ra chiều mông lung lắm… (Ảnh: youtube.com)

*** 

Trên đời này, điều gì mới thực sự là quý giá nhất? Người ta có giở hết bao nhiêu sách vở để tra cứu cũng chưa chắc tìm được câu trả lời. Tiền chăng? Danh tiếng chăng? Hay là tình yêu tuyệt vời? Tất cả đều không phải. Chuyện này ngẫm kĩ ra thật khó, phải vậy không?

Nhưng rốt cuộc thì:

“Trong cõi hồng trần cuồn cuộn này, quý giá nhất không phải là thứ không có được hay đã mất đi, quý nhất chính là hạnh phúc hiện đang nắm giữ vậy!”

Cả đời bạn có thể gặp nghìn vạn người. Nhưng đi đến cuối con đường cùng nhau thì chỉ có một.

Để yêu một người đôi khi không cần phải quá cố gắng, mọi chuyện đều là hai chữ “duyên phận” định đoạt thôi. 

Dẫu có lạc mất nhau trong dòng đời mịt mù kia, có gì khiến bạn phải buồn rầu? Mất đi một người không biết trân quý mình đâu phải là thảm họa phải không?

Ở đâu đó nhất định có người đang đợi bạn để trao cho bạn những cái ôm trìu mến hay một bờ vai vững chãi. Bạn hãy còn cơ hội một lần nữa, gặp được người biết trân quý mình.

Mong cho mỗi đoạn nhân duyên se nhầm đều sẽ được viên mãn ở lần hội ngộ sau… 

Văn Nhược 
(Tham khảo: Học Tiếng Trung PandaHSK)

Exit mobile version