Đại Kỷ Nguyên

Ba câu chuyện về chuyển sinh giữa người và động vật

Chỉ huy quân đội của Trung Hoa Dân Quốc tham luyến nữ sắc, suýt thì đầu thai thành một con lợn. Một con ngựa nhỏ đột nhiên đến một nhà nông dân, thác mộng nói mình từng là hàng xóm, trong đó có nhân duyên gì? Tại sao một đứa trẻ Thái Lan lại cảm ơn người đã giết mình ở kiếp trước?

Chào mừng các bạn đến với Bí ẩn chưa được giải đáp, hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe ba câu chuyện về chuyển sinh giữa người và động vật được lưu truyền rộng rãi trong dân gian. Câu chuyện vừa ly kỳ, vừa có ngụ ý thâm sâu.

1. Vì tham sắc, vị chỉ huy quân đội suýt chuyển sinh thành heo

Câu chuyện xảy ra ở Tứ Xuyên thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc. Phan Văn Hoa, chỉ huy Quân đoàn 23 của quân đội Tứ Xuyên, khi còn trẻ rất mê nữ sắc, trong nhà có rất nhiều thê thiếp.

Mùa hè năm đó rất nóng. Phan Văn Hoa đêm rồi mà cũng không dễ chợp mắt. Trong mông lung, ông nhìn thấy 9 vị tiểu nữ tuyệt sắc, làn da trắng như tuyết, má hồng như cánh hoa đào, đang mỉm cười bước đến. Nhưng sau khi đi dạo quanh ông một lúc, họ cười hihi haha rồi bước ra khỏi cửa.

Phan Văn Hoa bất giác chạy theo và hét lên từ phía sau: “Cửu mỹ nhân, các nàng xin đừng vội đi! Tôi là chỉ huy Phan! Tôi muốn cưới các nàng làm vợ, hãy cùng tôi hưởng vinh hoa phú quý!…”

Nhưng 9 vị mỹ nữ không hồi đáp, cũng không ngoảnh lại, mà cứ thế tiến về phía trước. Điều kỳ lạ là ông chạy nhanh thì họ đi nhanh, ông chạy chậm thì họ đi chậm, nên mãi ông cũng không đuổi kịp họ. Bằng cách này, họ đi xuyên qua khắp các con đường, ra khỏi cổng thành, đi trên cánh đồng, và sau khi băng qua một khu rừng trúc, họ bước vào một túp lều tranh.

9 vị mỹ nữ đi vào nhà và tiến thẳng đến chuồng lợn. Phan Văn Hoa vẫn đi theo vào không chút nghĩ ngợi; vừa đi vào đến nơi, hai chân bỗng mềm nhũn, ngã nhào xuống.

Đúng khoảnh khắc này, ông nghe thấy tiếng một bà lão la lên: “Lão đại, dậy đi! Con nái đẻ rồi! 9 con cái, 1 con đực, tổng cộng 10 con heo con!”

Phan Văn Hoa nửa tỉnh nửa mê khi nghe điều đó, trong tâm nghĩ: Thôi rồi, sao mình lại biến thành heo con! Vì vậy, ông đã hết sức kháng cự để nhảy ra, cố gắng thoát khỏi thân thể heo con. Vừa khớp có một cái hố lớn trên nền chuồng lợn. Ông giãy giụa, lăn lộn, rồi ngã xuống hố với một tiếng “bủm”, và đột nhiên tỉnh dậy. Hóa ra chỉ là một cảnh mộng kinh hoàng!

Nhưng ngay cả như vậy, vị chỉ huy tham sắc họ Phan vẫn sợ hãi toát mồ hôi lạnh, bởi vì mọi thứ đều hiển thị quá chân thực. Phan Văn Hoa bất chợt lẩm bẩm: Điều này cuối cùng là thực hay giả đây? Sau bữa sáng ngày hôm sau, ông không nói không rằng, dẫn theo hai người lính cần vụ rời khỏi thành. Sau khi đi bộ khoảng 4 dặm theo trí nhớ của mình, ông quả nhiên nhìn thấy một túp lều tranh của một nông gia trong rừng trúc.

Phan Văn Hoa đi vào và thấy rằng mọi thứ trong nhà đều giống như cảnh mộng của mình. Hai vị lão nhân chào họ. Ông giả trang đi thể sát dân tình, và hỏi họ có chuyện gì xảy ra đêm qua không. Hai vị lão gia nói: “Có chuyện gì đâu. Con lợn nái lớn chúng tôi nuôi đẻ 10 con lợn con, 9 con cái, 1 con đực, nhưng con đực rơi xuống bể phân chết đuối thật đáng tiếc.”

Phan Văn Hoa nghe xong thất kinh, mặt biến sắc, liếc nhìn vào chuồng lợn. Vài con lợn con trong góc chuồng đang ngủ rất say. Sao có thể có một điều kỳ quái như vậy! Mặc dù vẻ mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, nhưng nhịp tim ông thùng thùng như đánh trống.

Sau khi trở về, ông đã kể chuyện này với một người bạn tri giao hảo hữu, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Tôi vì tham sắc, trong mộng suýt biến thành heo, thật nguy hiểm! Nếu không vì kháng cự, giãy giụa mà lăn xuống bể phân, tôi hẳn đã chết rồi!”

Người bạn tốt đã khuyên nhủ ông bằng những lời tâm đắc mà cổ nhân đã nói: “Dù dung mạo tựa hoa hay tựa ngọc, thì trong tâm cũng chỉ coi là tỷ, muội”. Khổng Tử đã dạy: “Phi lễ vật thị, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật thính, phi lễ vật động” (ý tứ là đừng nhìn ngắm, nói năng, lắng nghe hay động chạm những thứ không phù hợp với lễ nghĩa); Đối đãi với phụ nữ, hãy coi người già như mẹ, người trung tuổi như chị như em, coi con trẻ như con cái, thuận theo lễ tiết mà tương đãi thư vậy thì mới là chính đạo. 

Phan Văn Hoa gật đầu đồng thuận, kể từ đó ông đã thay đổi và bắt đầu tu tâm dưỡng tính. Ông cũng nhờ ai đó viết bài thơ “Giới dâm thi” và treo nó trong phòng khách để cảnh cáo bản thân.

Như người ta đã nói, con người không phải là Thánh hiền, trong cuộc sống rất có thể mắc lỗi. Nếu một người có thể cải biến mình sau khi mắc phải lỗi lầm, điều đó thật là việc tốt lành. Nhưng trên thực tế, chúng ta cứ mãi tự choang vào đầu mình cho đến chảy máu, chỉ sau khi bị sưng mặt sưng mũi mới có thể phản tỉnh, kiểm thảo lại bản thân. Giống như vị chỉ huy họ Phan đã nhất quyết sửa chữa sai lầm sau khi được cảnh tỉnh từ trong mộng, thật đáng quý.

2. Người hàng xóm tham tài chuyển sinh thành ngựa để trả nợ

Câu chuyện thứ hai xảy ra vào những năm 1970. Một ngày vào năm 1979, thôn Lâm Thành Phố ở thị trấn Ngưu Đà, huyện Cố An, tỉnh Hà Bắc đột nhiên bắt gặp một chú ngựa non dường như vừa mới cai sữa. Dân làng tranh nhau bắt nhưng tiếc là cả buổi chiều không ai bắt được nó. Thôn dân Ngụy Hán Thần đang trộn thức ăn cho gia súc trong chuồng trong thôn, không tham gia vây bắt chú ngựa cùng dân làng.

Nhưng thật kỳ lạ, con ngựa đã tự mình vào chuồng và đi đến chỗ Ngụy Hán Thần. Ngụy Hán Thần tiện tay nhặt một chiếc dây buộc lên, và con ngựa rất hợp tác và ngoan ngoãn để Ngụy Hán Thần buộc nó lại. Trời tối, Ngụy Hán Thần dắt ngựa về nhà.

Hai mươi ngày sau, Ngụy Hán Thần dắt chú ngựa ra chợ và bán rất được giá. Ngày hôm sau, khi ngủ, anh mơ thấy người hàng xóm Huệ Thị, người đã qua đời vài năm trước. Huệ Thị nói rằng trước đây anh ta đã lấy trộm một chiếc vòng tay của gia đình anh và nợ anh một món nợ, kiếp này anh ta đã làm ngựa để trả nợ cho anh, coi như hai bên đã thanh toán xong.

Sau khi tỉnh mộng, Ngụy Hán Thần nhớ đến một chiếc vòng tay nạm vàng mà vợ anh đã đánh mất trước đó. Sau khi tính toán, tiền bán con ngựa gần như đủ để mua một chiếc vòng khác, khiến anh không khỏi kinh thán.

Vậy điều gì đã xảy ra với chiếc vòng này?

Khi Ngụy Hán Thần kết hôn, mẹ anh đã tặng cho con dâu mới một chiếc vòng tay nạm vàng như một món quà theo phong tục địa phương. Đây là một món quà rất hào phóng vào thời điểm đó. Con dâu rất cảm ân, suốt ngày đeo nó vào cổ tay, sau khi kết hôn cô là người vừa có đức hạnh, vừa có tài năng, trong gia đình đều hòa thuận.

Một hôm, khi con dâu nấu thức ăn cho gia súc trên chảo, chiếc vòng trên tay cô luôn gõ vào thành chảo và kêu leng keng. Con dâu sợ làm đứt chiếc vòng nên tháo ra cất sang một bên. Lúc này, người hàng xóm Huệ Thị mới sang nhà ghé qua nói chuyện phiếm, bông đùa một hồi rồi bỏ đi. Con dâu làm xong việc, đi tìm lại chiếc vòng thì chiếc vòng đã không còn.

Con dâu đi tìm khắp nơi không thấy nên đau khổ khóc lóc. Ngụy Hán Thần an ủi vợ và nói: “Sau này anh sẽ mua cho em cái mới.” Một thời gian sau, cả hai dần quên. Bây giờ mới nhớ ra, hóa ra là Huệ Thị lúc đó đã lấy nó đi. Nhớ đến những người hàng xóm chỉ vì một niệm sai lầm, mà kiếp này phải chuyển sinh thành ngựa, hai vợ chồng anh không khỏi thở dài.

Ngụy Hán Thần không bao giờ có thể quên được chuyện này, gặp ai anh cũng nói, người ta đời này làm việc xấu thì đời sau sẽ phải làm trâu làm ngựa để trả nợ! Anh kể lại chuyện này chính là để giúp mọi người đừng mắc phải sai lầm.

3. Mãng xà chuyển sinh thành người để tha thứ cho kẻ thù

Câu chuyện ngắn sau đây, phát sinh ở Thái Lan, là một trường hợp được điều tra của nhóm nghiên cứu của Tiến sĩ Ian Stevensen, một nhà nghiên cứu người Mỹ về luân hồi. Sau đó, câu chuyện đã được đưa vào cuốn sách của người kế nhiệm ông, Tiến sĩ Jim Tucker, và trở thành cuốn sách bán chạy nhất “Return to Life” (Hồi quy sinh mệnh), và kể từ đó nó đã được biết đến rộng rãi.

Nhân vật chính của câu chuyện, Dalawong, nhớ rằng cậu đời trước từng là một con nai, rồi sau khi bị một người thợ săn bắn chết liền chuyển sinh thành rắn. Sau đó, con rắn lại bị một thợ săn giết, và sau đó cậu mới được chuyển sinh làm người.

Khi Dalawong được 3 tuổi, người thợ săn tên Hiew đến tham dự một buổi tụ tập của những người hàng xóm và đi ngang qua cửa nhà họ. Darawong nhìn thấy người thợ săn từ xa, lao lên với một tiếng thét giận dữ: “Chính là ông, ông đã giết tôi!” Sau đó, Dalawong nhìn xung quanh, tìm kiếm một chiếc búa hoặc cây gậy làm vũ khí và muốn báo thù.

Mẹ cậu đứng bên cạnh sửng sốt, người thợ săn này hai mẹ con chưa từng thấy qua, đã xảy ra chuyện gì với con trai vậy?

Sau khi cơn giận dữ của Darawong biến mất, cậu đã kể về chuyện cũ của mình với ông Hiew. Vào kiếp đó, cậu là một con rắn lớn, sống trong một hang động. Một ngày nọ, có hai con chó đột nhiên vào hang, xâm phạm lãnh thổ riêng, tất nhiên phải đuổi chúng ra ngoài. Vì điều này, hai bên bắt đầu đánh nhau. Đôi bên đang quấn lấy nhau cắn xé, thì ông Hiew xuất hiện. Hóa ra hai con chó là chó săn mà ông nuôi. Ông Hiew bản lĩnh cao cường, kết quả chẳng mấy chốc đã hạ thủ được con mãng xà. Tuy nhiên mãng xà cũng không phải tay vừa, trước khi chết còn cắn vào vai trái của ông Hiew. Sau đó linh hồn của mãng xà đã rời khỏi thân thể, bay lơ lửng trên không.

Ông Hiew đã cõng con mồi săn được suốt quãng đường trở về nhà. Darawong, giờ đã trở thành một linh hồn, không còn nơi nào để đi, đành theo đến nhà của người thợ săn. Ông Hiew tình cờ có một người bạn đến chơi. Darawong nhìn thấy hai người bọn họ lột da, lọc xương mãng xà, xào qua, rồi ăn một cách ngon lành, trong lòng cảm thấy thực khó chịu.

Nhưng không biết tại sao, nhìn vẻ ngoài của bạn của người thợ săn kia trông rất lương thiện. Khi ông ta rời đi, Darawong đã đi theo ông ta một mạch trở về nhà. Người đàn ông lương thiện này chính là cha của cậu trong cuộc đời này. Vợ của quý ông này tình cờ mang thai vào thời điểm đó. Darawong đã tiến nhập vào bụng cô và trở thành đứa con của họ.

Ông Hiew rất ngạc nhiên sau khi nghe xong. Bởi vì chính ông đã giết một con rắn, và vết sẹo trên vai trái của ông vẫn còn đó. Nhưng sau khi Darawong xả ra cơn tức giận, hận ý của cậu đối với ông Hiew đã tiêu biến đi hơn một nửa, và sau đó cậu đã hoàn toàn tha thứ. Bởi vì Darawong cảm thấy việc làm một con rắn quá khổ, làm người thì hạnh phúc hơn. Thực ra năm đó ông Hiew đã giúp đỡ cậu rất nhiều.

Giai thoại này nhanh chóng được lan truyền. Một phóng viên của tờ báo lớn địa phương “Thời báo Bangkok” (Bangkok Times) đã đến đưa tin, và nhóm nghiên cứu của Tiến sĩ Stevenson từ bên kia đại dương cũng đến điều tra sau khi nghe tin. Các nhà nghiên cứu nhận thấy rằng Darawong cũng mắc một chứng bệnh về da hiếm gặp có tên là ichthyosis. Đặc biệt là chân của cậu, da mọc lên như vảy, chúng trông giống như da rắn. Điều này dường như chứng thực tính xác thực của câu chuyện từ một khía cạnh khác.

Sau khi lớn lên, Darawong vẫn giữ ký ức về tiền kiếp của mình, anh thường nói: “Làm người tốt hơn, làm rắn quá khổ”.

Đó là ba câu chuyện về sự luân hồi giữa con người và động vật. Có một câu nói trong Phật giáo rằng “nhân thân nan đắc”. Trong luân hồi, ai được làm người thì đều là trân quý nhất, là niềm ước ao của các sinh mệnh ở dương gian. Nhưng làm người thật ra cũng rất khổ, sinh lão bệnh tử, tham sân si oán hận đều hội tụ, yêu thì biệt ly, cầu thì bất đắc, các chủng các loại phiền não thống khổ luân phiên nhau mà diễn, như thể những con sóng cứ dồn dập xấp tới, con sóng này vừa đi, con sóng khác lại tới, ngay lập tức bất đắc tiêu đình, không còn gì cả. Vậy vì sao lại nói làm người là trân quý đây?

Điều này thì… thiên cơ bất khả tiết lộ – các bạn hãy lắng nghe những câu chuyện của chúng tôi, hạ hồi sẽ biết.

Theo Epoch Times, Hương Thảo biên dịch

Exit mobile version