Đại Kỷ Nguyên

Hải An đi rồi nhưng mẹ Dương ơi, ‘đừng khóc mẹ nhé’, hãy sống tiếp, sống thật dũng cảm vì con

Những ngày vừa qua, tiết trời đeo một màu u ám, và nụ cười đã tắt trên môi một cô bé bảy tuổi có cái tên thật yên ả Hải An khiến nhiều người vừa đọc tin con, vừa phải gạt đi dòng nước mắt. Những giọt nước mắt thương con, cũng thương cả người mẹ dịu dàng và nghị lực của con nữa. 

Nỗi đau lớn lắm…

Con là một cô bé mạnh mẽ và đầy nghị lực. Dù mới 7 tuổi, dù mang trong mình căn bệnh ung thư đáng sợ, con vẫn kiên cường cho tới những ngày cuối cùng. Không chỉ kiên cường để chịu đựng những nỗi đau, con mạnh mẽ chịu đựng tất cả vì con thương cả nhà, nhất là mẹ Dương. Tuy là một cô bé, nhưng con mang trái tim ấm áp của “chú lính chì dũng cảm” trong chuyện cổ. Với trái tim ấy, con mong muốn khi con đi rồi, những phần thân thể con có thể đem lại sự sống cho những người khác, những người cũng đang mong muốn được tiếp tục cuộc sống như con.

Hải An bé bỏng.

Hải An đi rồi, nhưng ước nguyện của con đã thành hiện thực. Một phần đôi mắt con đã giúp hai người xa lạ nhìn thấy lại được ánh sáng của cuộc đời. Bây giờ, ở một nơi nào đó thật bình yên, con đã có thể mỉm cười. Trước khi con rời khỏi cuộc đời này, con đã kịp để lại thật nhiều yêu thương, không chỉ cho bố, cho mẹ Dương mà còn cho nhiều người khác nữa.

Nhưng con có biết không, con đi rồi mẹ Dương buồn nhiều lắm. Giây phút con ra đi trong vòng tay mẹ, những cố gắng cuối cùng để níu giữ con, ánh mắt cuối con gửi lại nơi nhân thế, có lẽ mẹ Dương của con sẽ giữ chúng cẩn thận nơi sâu thẳm trái tim mình.

Cô bé mang trái tim của chú lính chì.

Trong ngày tiễn con, nước mắt mẹ cứ rơi, như thể mẹ đang mất đi một phần của mẹ. Chặng đường cuối đau đớn, mệt mỏi, nhưng hai mẹ con đã luôn ở bên nhau. Hơi ấm của con, cái rúc đầu vào lòng mẹ, những buổi mẹ con thủ thỉ, tâm tình với nhau chắc chắn mẹ không bao giờ quên. Có người mẹ nào có thể quên được con gái mình, quên được sinh mệnh họ đã sinh thành, nuôi nấng bằng rất nhiều nỗ lực và tình thương. Và hơn thế, làm sao mẹ có thể quên những ngày cuối, khi mẹ thật sự hiểu sinh mệnh con trân quý tới nhường nào…

Những giọt nước mắt rơi.

Con ra đi cũng đã một tuần rồi, tối nào mẹ Dương cũng lên chùa tụng kinh để cho con được siêu thoát, được chuyển sinh vào một cuộc sống mới. Nhưng tối khuya, khi cửa chùa Nền (quận Đống Đa) đã đóng, mẹ cũng chưa về nhà. Mẹ đi vòng qua những nơi có thể tìm được bóng dáng tay con trong tay mẹ. Để được nhớ lại rõ ràng hơn những khoảnh khắc con còn nơi đây. Và cũng là để được khóc… cho thỏa nỗi nhớ thương.

Con đi rồi mẹ phải sống tiếp mẹ ơi

Sinh ly và tử biệt. Có cuộc chia ly nào là không nước mắt. Mẹ Dương và cả nhà có lẽ cần có nhiều thời gian để nguôi ngoai nỗi đau này.

Nhưng sẽ tốt hơn rất nhiều, nếu con có thể xoa dịu một chút những khổ đau của mẹ, bằng tình thương và sự quan tâm “rất người lớn” của mình.

Bạn chắc hẳn còn nhớ câu chuyện bên trời Tây xa xôi, một cô bé tên Elena đã gửi lại tình thương của mình nơi nhân thế, bằng hàng trăm những mẩu giấy nhỏ viết những thông điệp yêu thương, giấu trong khắp căn nhà trước khi em về với Chúa.

Hải An biết câu chuyện ấy, và với con đó là một câu chuyện tuyệt vời.

Hình ảnh của con vẫn ở đây, trong tim mẹ.

Những ngày gần đây, chị Dương phát hiện ra trong máy Ipad con hay dùng, giữa những bức ảnh tự tay con chụp, những đoạn phim tự con quay và rất nhiều những tài liệu của chị, có những dòng tin nhắn… . Chính là những tin nhắn của Hải An viết cho mẹ trong những ngày cuối cùng khi con còn ở đây.

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ. Mẹ nhớ uống nước đấy nhé!”.

“Mẹ ơi ăn uống mỗi ngày phải ba bữa, thức ăn phù hợp, rau xanh, hoa quả ăn nhiều không sợ, đúng giờ đi ngủ, đến giờ thì dậy, nằm dậy nhẹ nhàng, không gấp, không vội”.

“Bà cụ non” ấy chu đáo, dặn mẹ nhiều thứ lắm. Từ cách ăn, cách uống, dặn mẹ đến cả làm sao khi ngủ rồi khi thức dậy. Đó là tình thương mà mẹ Dương dành cho con và giờ con gửi lại nó cho mẹ. Mẹ Dương vì thương con, muốn con sống tốt nên dạy con những điều hay. Thì khi con sắp đi rồi, con cũng muốn mẹ sống thật tốt như vậy.

Khi còn sống, mẹ con gần nhau, Hải An biết mẹ khó ngủ, vì mẹ hay phải thức khuya vì công việc, nhưng con cũng biết thuốc ngủ không tốt cho sức khỏe của mẹ. Nên con dặn: “Mẹ ơi, mẹ đừng dùng thuốc ngủ nhé”.

Bé Hải An còn biết mẹ sẽ khóc, khóc vì thương con, vì nhớ con. Nhưng vì “con yêu mẹ” nên “đừng khóc mẹ nhé”.

Mọi người bảo chiếc điện thoại và ipad sẽ thành “của để dành” của mẹ, để dần dần tìm thấy những tin nhắn con để lại, giữa những ký ức ngọt ngào của con và mẹ.

“Của đề dành” dành cho mẹ.

Có lẽ giống như Elena, Hải An để lại những tin nhắn yêu thương này chính là vì tình yêu mà các con dành cho gia đình, cho những người đã đồng hành cùng con tới tận cuối con đường. Những tin nhắn của Hải An không chỉ chứa đựng tình yêu và sự nhớ mong.

Đọc kỹ hơn những dòng tin nhắn nhỏ ấy, mẹ Dương của con sẽ nhận ra rằng, điều quan trọng nhất mà con mong muốn là mẹ tiếp tục sống và sống tốt. 

Ở nơi cao xanh ấy, phải chăng con muốn nói: Thương con, mẹ hãy chăm sóc cho mình thật tốt mẹ nhé. Đặc biệt, “mẹ đừng quên con nhé”. Nhưng đừng quên có nghĩa là để những điều đẹp đẽ, ngọt ngào mà mẹ con mình đã có ở lại và để những đau khổ, hay cảm giác mất mát tan vào thinh không nghe mẹ.

Bông hoa trắng này, xin dành tặng cho chị Dương và bé Hải An, những người đã đi trọn một mối nhân duyên, để cả hai cùng thanh thản tiếp tục cuộc hành trình của mỗi người.

Bởi thân thể này con đã gửi lại cho đất trời, một phần còn lại con dành tặng cho nhũng sự sống khác là để họ tiếp tục cuộc sống. Và với những tin nhắn con viết trong những ngày cuối cùng ấy, con tặng lại cho mẹ tất cả yêu thương của con trong kiếp sống này, vậy là đủ rồi mẹ nhỉ?

Nguồn ảnh: Kênh 14

Hy Văn

Exit mobile version