Đại Kỷ Nguyên

Cô giáo nói ‘8:2=4’, cậu bé không hiểu, cả lớp cười nhạo nhưng em có đáp án khác hoàn toàn đúng

Ảnh minh họa.

Cô giáo Quỳnh bước vào lớp học, các em học sinh lập tức trở lại vị trí của mình đồng thanh nói: “Chúng con chào cô ạ”. Cô nhìn quanh lớp học rồi mỉm cười gật đầu để các em ngồi xuống.

Cô bước tới bục giảng, ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua cửa sổ với những tia nắng ấm áp khiến cô trông càng giống một nàng tiên áo trắng xinh đẹp. Giáo dục là công việc của cô và cô luôn cảm thấy rất yêu thích công việc của mình. Cô cũng luôn cảm thấy hạnh phúc khi mỗi ngày được dạy dỗ và ở bên những cô bé, cậu bé đáng yêu này.

Cô từ từ lấy viên phấn rồi viết lên trên bảng đen biểu tượng dấu chia rồi nói: “Hôm trước cô đã dạy các em phép tính nhân, hôm nay chúng ta sẽ cùng học phép tính chia nhé”.

“Phép tính chia rất đơn giản”, cô nói nhỏ nhẹ và trìu mến nhìn xuống các em nhỏ. Các em với ánh mắt rất trong sáng, ngây thơ, chăm chú nghe cô nói tiếp.

Cô viết một con số 8 lớn trên bảng, sau đó hỏi các em: “Trong các em ai có thể cho cô biết, một nửa của 8 là bao nhiêu?”.

Lớp học ngay lập tức trở nên ồn ào, nhiều cánh tay vội vã giơ lên để trả lời câu hỏi, một số cậu bé thậm chí còn không đủ nhẫn nại đã nói vọng lên: “Một nửa của 8 là 4 ạ”.

Cô mỉm cười gật đầu công nhận câu trả lời đúng, nhưng đột nhiên mắt cô dừng lại vào một cậu bé đang ngồi ở góc cuối bên phải lớp học.

Một cậu bé vừa cao vừa gầy im lặng cúi đầu, em không hề giống như biểu hiện của các em khác trong lớp. Cậu là học sinh mới chuyển đến được 1 tuần có tên là Nam, có lẽ cậu bé vẫn chưa hoà nhập được với môi trường mới.

Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm trong nghề cộng thêm với trực giác của một nhà giáo, cô cảm giác được đây là một cậu bé rất thông minh nhưng chỉ hơi nhút nhát một chút.

Cô từ từ tiến tới chỗ cậu bé và hỏi: “Nam, em có biết một nửa số 8 là bao nhiêu không?”.

Ảnh minh họa: Shutterstock.

Cậu bé vẫn nhút nhát cúi đầu khẽ trả lời rằng: “Thưa cô, em không hiểu tại sao một nửa số 8 lại là 4?”.

Cả lớp ngay lập tức bật cười thành tiếng.

Một số cô bé còn bụm miệng cười, còn có cậu bé khác cố ý nói to: “Phép tính đơn giản vậy mà cũng không biết!”. Đủ các sắc thái biểu hiện khác nhau của các bạn học khiến cậu càng xấu hổ. Đến đây, cô lo sợ rằng điều này có thể làm tổn thương cậu bé bởi vì mặt Nam lúc này đã rất đỏ rồi, đầu cậu cúi thấp đến nỗi không thể thấp hơn được nữa.

Cô giáo lúc này đặt ngón trỏ lên môi và muốn các em trật tự trở lại.

Cô nói: “Vậy em cho cô biết câu trả lời của em là gì? Em có thể nói cho cô và cả lớp biết được không?”, cô nói với giọng hết sức nhẹ nhàng và khuyến khích Nam dũng cảm nói ra những điều mình nghĩ.

Cậu bé ngượng ngùng đứng dậy và chậm rãi đi về phía bục giảng. Cậu nhìn vào con số 8 trên bảng đen một lúc rồi đưa tay lên che một nửa trên của số “8”, sau đó lí nhí nói: “Thưa cô một nửa số 8 là 0 ạ”.

Cả lớp đang nhao nhao đột nhiên trở nên im lặng lạ thường.

Sau đó, cậu lại di chuyển tiếp bàn tay và che dọc con số 8 rồi nói tiếp: “Nửa số 8 cũng là số 3 ạ”.

Câu trả lời của cậu bé không chỉ khiến cho cả lớp im phăng phắc, đồng thời còn khiến cho không ai trong lớp có thể bác bỏ. Cậu đứng trên bục giảng và lo lắng nhìn cô giáo, đợi chờ cô giải thích, trái tim cậu vẫn đập thình thịch đến nỗi cậu cảm giác như cả lớp đều nghe thấy tiếng tim cậu đập. Cậu không biết liệu cô giáo có thể chấp nhận lời giải thích của cậu về câu hỏi này không?

Lúc này cô giáo bắt đầu chậm rãi tiến về phía bục giảng sau đó vỗ nhẹ nhàng vào vai Nam rồi mỉm cười trìu mến nói: “Câu trả lời của em thật tuyệt vời!”.

Cô Quỳnh cảm thấy một cái gì đó thật ấm áp trong tâm, đã nhiều năm dạy học như vậy thật không ngờ hôm nay cô lại được một cậu học trò bé nhỏ dạy cho một bài học.

Nam vốn đang mang một khuôn mặt nặng trĩu bỗng trở nên sáng ngời, cậu ngẩng đầu lên và nhìn các bạn học của mình đang trong một biểu hiện sự ngưỡng mộ pha lẫn thích thú.

Sau đó, cô lấy tiếp trong túi 8 viên bi ve và hỏi Nam: “Em cho cô biết cô có bao nhiêu viên bi ve trong tay?”.

Nam tính một lúc rồi trả lời: “Thưa cô, 8 ạ”.

Cô phân 8 viên bi ra 2 phần bằng nhau và nói: “Vậy em cho biết giờ số lượng mỗi bên là bao nhiêu?”.

Nam trả lời: “Thưa cô, là 4 ạ!”.

“Đúng rồi! Vậy nếu em cầm đi một nửa số bi này, thì trên tay cô sẽ còn lại là bao nhiêu?”.

Cậu bé với khuôn mặt sáng ngời, lớn tiếng trả lời: “Còn 4 ạ!”.

Lúc này cậu đã hiểu và quay trở lại chỗ ngồi của mình, vừa đi vừa nói: “Ồ mình hiểu rồi, hoá ra một nửa của 8 là 4”.

Cô mỉm cười nhìn cả lớp, đột nhiên cô cảm thấy mình thật may mắn khi có được những học trò như thế. Cô cũng rất vui vì mình có thể dùng cách tiếp cận linh hoạt để giáo dục và truyền cảm hứng giúp cho các em phát huy tối đa tài năng của mình. Cô luôn tin rằng những mầm non này nhất định sẽ trở thành những người hữu ích trong tương lai.

Câu chuyện trên cũng cho chúng ta thấy một điều, đó là đừng vội phê phán hay cười chê người khác khi họ có cách nhìn không giống chúng ta. Mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, một cách sống khác nhau trong những môi trường khác nhau, do vậy sẽ dẫn đến cách suy nghĩ, tư duy khác nhau. Khi gặp bất cứ chuyện gì đừng vội kết luận họ là người thế nào? Điều chúng ta nên tìm hiểu đó là tại sao họ lại có hành vi như vậy, khi đã thật sự lắng nghe và tìm hiểu kỹ, bạn sẽ nhận thấy mọi việc không như những gì chúng ta suy đoán. Nếu ai trong chúng ta đều có thể dùng một thái độ hoà ái, từ bi để đối mặt với mọi sự việc, tin rằng chúng ta sẽ đạt được những điều tốt đẹp nhất. Hãy dùng tình yêu và tấm lòng rộng mở để bao dung những người xung quanh chúng ta, bạn sẽ nhận thấy thế giới này thật mỹ diệu biết bao.

Bạch Mỹ

Video xem thêm: 20 năm đi dạy, giờ tôi mới nhận ra môn học quan trọng nhất cuộc đời

Exit mobile version