Thẳm sâu trong khu rừng hoang dã Alaska, người thợ đào vàng đã cứu sống một con sói mẹ bị thương và đàn con của nó, cũng từ đây một câu chuyện xúc động đã được ghi lại.
Một buổi sáng mùa xuân cách đây nhiều năm, tôi đang đào vàng ở lạch Coho phía Đông Nam đảo Alaska Kupreanof. Và khi tôi chui ra từ khu rừng vân sam và độc cần, tôi chết lặng người đi. Cách tôi không quá 20 bước chân là một con chó sói Alaska khổng lồ bị kẹt trong bẫy của Trapper George.
Một ông lão thuộc bang Geogre đã mất tuần trước sau khi lên cơn đau tim. Vậy nên con chó sói thật may mắn vì tôi xuất hiện đúng lúc. Bối rối và sợ hãi trước sự có mặt của tôi, con chó sói lùi lại, kéo căng chiếc bẫy. Sau đó, tôi phát hiện ra đây là một con chó sói cái, đầu vú của nó mọng sữa. Có lẽ, ở đâu đó một đàn sói con đang đợi mẹ của chúng.
Nhìn con chó sói, tôi đoán rằng nó đã bị mắc kẹt ở đây vài ngày. Điều đó có nghĩa là có thể đàn con của nó vẫn còn sống, và chắc chắn không cách xa đây quá vài dặm. Nhưng tôi lo sợ, nhỡ tôi thả nó ra, nó có thể trở nên hung dữ và xé tôi ra thành trăm mảnh.
Vì vậy, tôi quyết định đi tìm những đàn con của nó và nhìn núm vú của nó có thể chỉ dẫn cho tôi. May mắn thay, vẫn còn một vài mảng tuyết sót lại. Sau một hồi, tôi phát hiện ra những dấu chân in trên mặt đất.
Lần theo dấu vết chân xuyên qua khu rừng, băng qua một con dốc rải đá, cuối cùng tôi cũng thấy một cái hang dưới thân một cây thông lớn. Có âm thanh phát ra từ bên trong. Đám sói con rất nhút nhát và thận trọng, tôi không dám hy vọng nhiều có thể dụ chúng ra ngoài. Nhưng tôi đã cố gắng rất nhiều. Vì vậy, tôi bắt đầu bắt chước tiếc hú cao vút của sói mẹ gọi sói con. Không có động tĩnh gì. Một lát sau, khi tôi thử một lần nữa, 4 con sói nhỏ xuất hiện.
Chúng khoảng vài tuần tuổi. Tôi đưa tay cho chúng mút ngón tay của mình. Có lẽ, cái đói đã khiến chúng quên đi nỗi sợ hãi. Sau đó, tôi đặt từng con vào chiếc túi vải bố và quay trở lại sườn dốc.
Khi sói mẹ nhìn thấy tôi, nó đứng thẳng lên. Có lẽ nó đã nhận ra mùi sữa của đàn con nên hú lên một tiếng rú cai vút. Tôi thả đám sói con để chúng chạy lại gần mẹ. Chỉ sau tích tắc, chúng đã rúc gọn vào bụng của mẹ nó.
Tiếp theo sẽ là gì? Tôi tự hỏi. Sói mẹ rõ ràng đang rất đau đớn. Nhưng mỗi lần tôi di chuyển về hướng nó, một tiếng gầm gừ đe dọa lại vang lên từ cổ họng của nó. Gồng hết sức lực, nó càng trở nên hiếu chiến. Tôi nghĩ nó cần chút gì đó để bồi bổ. Tôi phải tìm cho nó thứ gì đó để ăn.
Tôi đi về phía Coho Creek và phát hiện ra xác một con nai chồi trên mặt đám tuyết. Tôi cắt 2 cái đùi sau, và bỏ phần còn lại vào phần băng đá. Quay lại chỗ bầy sói, tôi nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Được rồi, bữa tối của mày đây. Đừng có gầm gừ tao nữa. Nhanh lên. Dễ thôi mà”. Tôi ném miếng thịt nai về phía sói mẹ. Nó đánh hơi một cái rồi ngấu nghiến. Bẻ mấy cành cây, tôi tự dựng cho mình một chiếc lều ngủ gần đó. Bình minh lên, tôi bị đánh thức bởi những cái liếm vào mặt và tay của 4 con sói con.Tôi liếc mắt về phía sói mẹ, một sự kích động. Nếu có thể lấy được sự tin tưởng của sói mẹ, đó có lẽ là hy vọng duy nhất của tôi.
Vài ngày tới, tôi chia thời gian vừa tìm vàng vừa dành thời gian để lấy được lòng tin của sói mẹ. Tôi nói chuyện nhẹ nhàng với nó, ném cho nó thêm miếng thịt nai và chơi với bầy con. Dần dần, tôi tiếp tục tiếp cận gần hơn với sói mẹ, nhưng đôi mắt của nó dường như lúc nào cũng không rời khỏi tôi. Tôi năn ní: “Nào, sói mẹ. Nếu mày muốn trở lại rừng xanh cùng đồng bọn của mình. Hãy thư giãn nào”.
Hoàng hôn ngày thứ 5, tôi ném cho nó miếng thịt nai như mọi ngày. “Đây bữa tối đây. Nào, cô gái, không có gì phải sợ hãi cả”. Đột nhiên bầy chó con chạy lại phía tôi. Ít nhất tôi đã nhận được niềm tin của chúng. Nhưng tôi dần mất hy vọng chinh phục được lòng tin của sói mẹ. Sau đó, tôi ngĩ rằng mình đã thấy một cái vẫy đuôi nhẹ của sói mẹ. Đi về phía dây xích, sói mẹ vẫn bất động. Tôi choàng một chiếc chăn lên người, rồi ngồi xuống cách sói mẹ khoảng 8 feet. Chỉ một cái ngoạm của nó thôi cũng có thể bẽ gãy cánh tay của tôi rồi. Tôi cuốn chăn quanh người rồi ngồi xuống khoảng đất lạnh buốt. Thế rồi tôi ngủ thiếp đi.
Lúc bình minh tôi thức dậy khi nghe thấy tiếng cựa quậy của đám sói con đang bú mẹ. Nhẹ nhàng cúi xuống vuốt ve chúng. Sói mẹ vẫn đứng im. Tôi nói ngập ngừng: “Chào buổi sáng, những người bạn”. Rồi tôi từ từ đặt tay lên vết thương ở chân của sói mẹ. Nó có chút rụt rè nhưng không có vẻ gì là gầm gữ đe dọa. Điều đó không thể nào xảy ra, tôi đã từng nghĩ như vậy. Nhưng giờ đây đã thành rồi.
Tôi nhìn thấy cái bẫy thép đang kẹp hai bàn chân của nó lại. Chúng bị sưng và những vết trầy da, sói mẹ sẽ mất đi khả năng săn mồi nếu tôi không giải thoát cho nó.
Tôi nói: “Được rồi, một chút nữa thôi, tao sẽ cứu mày ra khỏi đó”. Dùng lực thật mạnh, tôi kéo căng chiếc bẫy ra để giải thoát sói mẹ.
Sụt sịt, sói mẹ nghiêng về phía chiếc chân đang bị thương. Theo kinh nghiệm của mình, tôi nghĩ rằng sói mẹ sẽ gọi đàn con của nó lại và chạy mất vào khu rừng. Nhưng bằng vẻ thận trọng, nó rón rén từng bước về phía tôi. Mấy con sói con mân mê mẹ nó khi sói mẹ ngửi ngửi khuỷu tay của tôi. Nó bắt đầu liếm ngón tay tôi. Tôi rất ngạc nhiên. Nó hoàn toàn khác xa những câu chuyện tôi từng được nghe kể về những con sói gỗ. Thật kỳ lạ, mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên.
Một lát sau, khi đám sói con đang ríu rít quanh mẹ nó, sói mẹ quay lại rồi khập khiễng đi về phía khu rừng. Nó quay lại nhìn tôi.
“Mày muốn tao đi cùng mày phải không?”
Tò mò, tôi cũng đóng gói đồ đạc và lên đường.
Băng qua Coho Creek một vài dặm, chúng tôi leo lên núi Kupreanof, đến một đồng cỏ trên núi cao. Trong một khu rừng rậm, một bầy sói khoảng 9 con sói trưởng thành đang nô đùa với nhua. Sau ít phút nhận ra nhau, chúng như vỡ òa trong hạnh phúc. Một thứ âm thanh kỳ lạ trộn lẫn vào nhau, những tiếng rên rĩ cùng với âm thanh cao vút.
Trời tối, tôi dựng trại. Dưới ánh trăng sáng bên những ngọn lửa lập lòe, tôi có thể nhìn thấy bầy sói hung dữ đang lẩn trốn trong bóng tối, đôi mắt sáng quắc lên trong đêm. Nhưng tôi không sợ hãi. Chúng chỉ đang tò mò và tôi cũng vậy.
Tôi thức dậy khi bình minh vừa lấp ló. Đã đến lúc nói lời chia tay với bầy sói. Sói mẹ nhìn tôi khi tôi đang sửa soạn đồ đạc rồi đi bộ trên cánh đồng cỏ.
Được một đoạn đường, tôi nhìn lại. Sói mẹ và đàn con đang ngồi ở chỗ tôi rời đi nhìn theo tôi. Tôi không hiểu tại sao nhưng tôi giơ tay tạm biệt chúng. Cùng lúc đó, sói mẹ rú lên một tiếng dài cao vút, thê lương bỏ vào khoảng không.
Bốn năm sau, sau khi rời khỏi Thế chiến II, tôi trở lại Coho Creek. Đó là mùa thu năm 1945. Sau những sự thật tàn khốc của chiến tranh, thật tốt khi được trở lại giữa những hàng cây thông cao vút và hít thở bầu không khí quen thuộc của Alaska. Tôi nhận thấy cái bẫy năm nào bị vùi trong tuyết giờ đã rỉ sét. Một cảm giác kỳ lạ dâng trào lên trong tôi, nó thôi thúc tôi leo lên ngọn núi Kupreanof gần đồng cỏ nơi tôi nhìn thấy đàn sói lần cuối. Đứng trên một gò đá cao ngất, tôi phát hiện ra một con sói mình dài, người thấp đang gọi một thứ gì đó tôi đã làm nhiều năm trước đây.
Một tiếng vọng lại từ xa. Một lần nữa tôi gọi. Và một nữa tiếng vọng lại vang lên, lần này là tiếng sói rú lên từ đâu đó cách nơi tôi đứng khoảng nửa dặm.
Sau đó, ở phía xa xa, tôi thấy một cái bóng tối tối từ đâu đang đi chầm chậm lại phía mình. Khi nó băng qua đồng cỏ, tôi có thể thấy nó là một sói gỗ. Một cơn ớn lạnh lan khắp cơ thể tôi. Tôi nhận ra ngay hình ảnh quen thuộc đó, cho dù 4 năm đã trôi qua. “Xin chào, cô bạn già”. Con sói tiến lại gần hơn, tai dựng lên, tâm trạng có vẻ hơi căng thẳng rồi dừng lại trước tôi khoảng vài thước, nó khẽ vẫy đuôi.
Một lát sau, nó biến mất. Sau một lát, tôi rời Kupreanof và không bao giờ nhìn thấy nó lại một lần nữa. Nhưng ký ức mà nó để lại trong tôi thật sự rất sống động, ám ảnh và vẫn có chút gì đó kì lạ ở đo, một lời nhắc nhở rằng có những điều tồn tại trong tự nhiên vượt ngoài quy luật và sự hiểu biết của con người.
Câu chuyện của Morris Homer Erwin,
Hồng Tâm biên dịch