Đại Kỷ Nguyên

Cha mẹ qua đời vì HIV, cô bé 14 tuổi trưởng thành trong tình thương duy nhất của người bà

Hoàn cảnh khó khăn đôi khi tạo nên những số phận hoàn hảo. Em Ngô Kiều Anh học sinh lớp 7A, trường THCS Diễn Kỷ, Diễn Châu, Nghệ An là một cô bé biết vượt lên số phận, cũng đã lấy đi nước mắt của bao người qua câu chuyện của cuộc đời mình.

Vượt qua 80 bài thi viết khác trong cuộc thi do nhà trường tổ chức, không chỉ bức thư của Kiều Anh viết gửi tặng người mẹ ở Thiên đường xa xôi mà câu chuyện cuộc đời thấm đẫm nước mắt của em cũng khiến bao người phải thương cảm.

Chân dung cô gái có tên Kiều Anh

Kiều Anh lên 4 tuổi thì bố mất vì căn bệnh mang tên HIV, căn bệnh mà em chỉ mơ hồ rằng nó vô cùng nguy hiểm. Một năm sau, mẹ em cũng vì căn bệnh đó mà phải rời em đi mãi mãi. Những tháng ngày cô đơn, không một người bạn thân, không một người chia sẻ cứ vậy cùng em lớn. Mặc dù Kiều Anh là một bé gái khá dễ thương và hiền lành, nhưng rất nhiều phụ huynh đều không cho con cái họ tiếp xúc với em.

Nghĩ lại những ngày tháng đó vẫn làm cho cô bé cảm thấy sợ hãi, em chia sẻ: Lúc đó, em còn nhỏ quá, cũng không hiểu HIV khủng khiếp đến mức nào. Em chỉ biết rằng, cha, mẹ các bạn thường cấm con họ chơi với em và mỗi lần em xin nhập cuộc vui nào cũng đều bị gạt ra rìa. Họ coi thường, sợ hãi, xa lánh. Thậm chí, nhìn thấy em, họ sợ như thấy ác quỷ”.

Em chỉ biết rằng, cha, mẹ các bạn thường cấm con họ chơi với em và mỗi lần em xin nhập cuộc vui nào cũng đều bị gạt ra rìa.

Như một cây xương rồng bé nhỏ, Kiều Anh lớn lên bằng tình thương duy nhất từ bà nội. Khi những yêu thương ngoài kia đều đóng cửa, dường như không một ai muốn ban phước cho em nụ cười. Người bạn thân nhất của em khi ấy lại là ánh đèn và những trang sách.

Năm Kiều Anh vào lớp 1, trước khi nhận em vào học, nhà trường cần đưa em đi xét nghiệm nhiều đợt. Khi em nhận được kết quả âm tính với HIV từ bệnh viện huyện và tỉnh, cuộc sống bắt đầu tháo dần cho em cái sợ dây vô hình đó, mọi người dần mở lòng ra và đón nhận, cảm thông cho tình cảnh của em.

Nơi ấy em biết có mẹ của mình…

Lên cấp 2, em không còn phải chịu những ánh nhìn xa lánh của mọi người và dần hòa đồng vui chơi cùng với bạn bè. Tuy nhiên, mỗi lần nhìn thấy các bạn được bố mẹ đến đón đưa và vỗ về, em đã rất nhớ mẹ. Em hay đứng một mình ngước lên bầu trời cao, hay một nơi xa xôi nào đó, nơi em biết có mẹ đang mong em được bình an.

Kiều Anh tâm sự: “Trước lúc lâm chung, mẹ có một nguyện ước đơn giản là mong em hãy kiên cường, sống một cách đàng hoàng”.

Ghi trong tâm lời ước nguyện của mẹ, giờ em đã trở thành một cây xương rồng cứng cáp trước phong ba bão táp của cuộc đời, năm học nào em cũng là học sinh giỏi của nhà trường. Những bài viết của em viết luôn đậm chất nhân văn với lối trình bày rõ ràng mạch lạc, giọng văn cứng cỏi khiến chẳng ai nghĩ rằng em mới chỉ là học sinh lớp 7. Thời gian vừa qua, nhà trường tổ chức cuộc thi viết thư gửi mẹ, thư của Kiều Anh đã vượt qua 80 bài thi để dành giải nhất với số điểm tuyệt đối.

Bài văn của em đạt điểm tuyệt đối

Kiều Anh đã trưởng thành như vậy nhờ đôi tay bà nội, ngoài học hành chăm chỉ ra em không có gì để cám ơn sự nuôi dưỡng của bà. Mặc dù vậy, nỗi khát khao được ở bên cha mẹ đôi khi vẫn còn luôn thường trực trong em, em muốn gửi những chia sẻ của mình đến với tất cả những ai đang còn cha mẹ, hãy biết yêu thương và trân trọng giữ gìn điều đó. Gửi đến những bạn nếu có hoàn cảnh khó khăn giống em hãy cứ cố gắng và chăm chỉ học hành, cứ bước đi để biết được mình có thể làm được gì.

Kiều Anh đã trưởng thành như vậy trên đôi tay của bà nội, ngoài học hành chăm chỉ ra em không có gì để cám ơn sự nuôi dưỡng của bà.

Đôi khi, khó khăn chính là những người bạn đồng hành, vì nhờ những khó khăn ấy ta mới biết được mình mạnh mẽ tới nhường nào. Cuộc sống không bao giờ là dễ dàng đối với bất kỳ ai, hãy tự rèn cho mình tinh thần mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn phía trước. Niềm tin vào bản thân có thể xua tan đi bất kỳ sự hoài nghi nào của người khác và hơn bao giờ hết hãy luôn tôn trọng chính mình.

***

Nguyên văn bức thư Kiều Anh viết gửi mẹ

“Mẹ yêu quý!

Vậy là sắp đến ngày 8/3 rồi. Bạn bè con ở lớp ai cũng dự định sẽ mua hoa để tặng mẹ vào ngày đó. Các bạn còn nói cho nhau nghe về cách tạo bất ngờ cho mẹ mình vào hôm ấy nữa. Xem ra ai cũng rất hồi hộp và háo hức mẹ ạ. Chắc chắn khi các bạn mang hoa về tặng mẹ sẽ được mẹ đáp lại bằng những cái ôm thật ấm áp.

Còn con, con sẽ tặng mẹ ở một nơi khác – nơi thật xa – nơi mà có lẽ mẹ nhìn thấy con nhưng con lại chẳng thấy mẹ ở đâu cả. Và món quà con nhận lại không phải là cái ôm của mẹ mà là chính sự nhẹ nhõm trong lòng con. Tuy được vơi đi phần nào nỗi buồn nhưng lòng con vẫn thấy trống trải. Không hiểu sao hôm nay con lại nhớ mẹ nhiều đến thế! Con thèm khát một vòng tay âu yếm, thèm khát một lời động viên an ủi và hơi ấm của tình mẫu tử.

Có lẽ là do không khí rạo rực của ngày 8/3 sắp đến mẹ nhỉ? Vì vậy con viết những dòng tâm sự này để gửi mẹ. Dẫu biết rằng bức thư không có địa chỉ đến nhưng con vẫn tin sợi dây của tình mẫu tử sẽ nối kết những tâm sự của con đến bên mẹ.

Mẹ ơi! Mẹ có còn nhớ ngày 8/3 của 10 năm trước không? Hồi ấy sao mà vui quá! Khi ấy con còn nhỏ nên mẹ đã làm một bữa ăn thật ngon để dành tặng con và cũng là để tự tặng mẹ. Hai mẹ con mình cùng hát, cùng vỗ tay, lời bài hát “Mồng 8/3” cứ ngân nga mãi trong lòng con, có lẽ đến suốt đời.

Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp nhưng con đâu ngờ rằng đó là năm đầu tiên và cũng là năm cuối cùng con được đón ngày 8/3 cùng mẹ, khi mà con gần 4 tuổi thì mẹ đã bỏ con mà đi, đi thật xa. Với con, mất mẹ là nỗi đau lớn nhất, là sự mất mát không gì có thể bù đắp được vì trước đó không lâu con đã mất đi người cha yêu dấu do căn bệnh thế kỷ.

Khi ấy con đã rất đau nhưng vì có mẹ kề bên an ủi nên con cũng bớt đau đi phần nào. Thế mà giờ đây con lại mất luôn cả mẹ. Thay vì được an ủi, sẻ chia con chỉ còn lẻ loi một mình. Nỗi đau lại nhân lên gấp bội lần. Con đã khóc, khóc rất nhiều. Con không thể níu giọt nước mắt lại cũng như không thể kéo mẹ về bên con. Lúc ấy con không dám tin vào sự thật nữa…

Mẹ có biết không. Sau khi mẹ mất con đã rất đau khổ, con cảm thấy bơ vơ, hụt hẫng vì không có bàn tay chăm sóc, yêu thương của mẹ nữa. Con chỉ biết dựa vào bà nội hơn 80 tuổi như chiếc lá vàng trên cây. Con cứ tưởng tượng đến một ngày nào đó bà cũng sẽ bỏ con mà đi thì cuộc sống của con sẽ ra sao đây?

Con thực sự rất buồn. Đáng buồn hơn là bạn bè, người thân, và một số phụ huynh tìm cách để xa lánh con, không cho con họ chơi với con nữa vì sợ mắc phải căn bệnh quái ác kia. Lúc ấy con không hiểu được đó là căn bệnh gì và nguy hiểm như thế nào? Con chỉ biết rằng họ rất coi thường, sợ hãi và xa lánh con.

Thật mãi lâu sau nhờ sự can thiệp của nhà trường, sự động viên quan tâm của thầy cô giáo và một số bạn trong lớp con mới bình tâm trở lại với cuộc sống, con mới có cơ hội hòa nhập hơn với mọi người. Con đã cố nén nỗi đau để tiếp tục sống, để làm mẹ vui lòng nơi chín suối.

Khoảng thời gian đầu con cứ cố rồi lại thất bại, lại khóc. Cứ mỗi lần thấy bạn được mẹ mình âu yếm thì con lại chạnh lòng nghĩ đến mẹ. Nghĩ đến ngày xưa con cũng đã từng được mẹ vỗ về, yêu thương như thế. Những lúc như thế nước mắt con lại tuôn rơi âm thầm, lặng lẽ.

Con sợ nhất là những đêm mưa, không hiểu sao mưa đêm làm con buồn đến thế! Con sợ mẹ ướt, con sợ mẹ lạnh, con sợ bao nhiêu điều mà không dám nói ra.

Con tâm sự với cô giáo dạy văn, và cô ân cần nói với con: “Mẹ của con không ướt, không lạnh, mẹ của con đã hóa thành trời xanh, thành mây trắng”. Và con tin. Mẹ sẽ không lạnh khi mưa xuống, phải không mẹ!

Thời gian trôi đi, nỗi đau cũng vơi dần. Con cũng tập làm quen với thực tại. Ban đầu con cũng rất nhút nhát nhưng giờ con đã mạnh mẽ rồi mẹ ạ. Con không còn yếu đuối, nhút nhát, mặc cảm như trước kia nữa. Cuộc sống đã rèn luyện con phải biết cố gắng, biết tự tin, biết suy nghĩ và mạnh mẽ lên.

Mẹ à! Con giờ đây đã học lớp 7 rồi đấy. Con đang được sống trong tình yêu thương của mọi người. Bạn bè, thầy cô ai cũng rất yêu mến con. Mẹ ở nơi xa mẹ có nhìn thấy con không? Có thấy con đang học rất giỏi không? Học kỳ I vừa rồi con đã được xếp thứ 2 của một lớp chọn đấy nhé. Sắp tới con còn tham gia kỳ thi học sinh giỏi Văn nữa.

Mẹ có vui không hả mẹ? Con đã làm theo lời mẹ dặn trước lúc lâm chung rồi đấy. Con còn có ước mơ sau này sẽ trở thành bác sĩ để chữa bệnh cứu người nữa. Con mong sẽ không ai bị bệnh, không ai mất mẹ để bao trẻ em khác sẽ không phải chịu nhiều khổ đau như con.

Con yêu của mẹ. Ngô Kiều Anh”.

Ngô Kiều Anh – Lớp 7A, Trường THCS Diễn Kỷ, huyện Diễn Châu, Nghệ An.

Nguồn ảnh: Dieuuocthu7

Hồng Tâm

Exit mobile version