Đại Kỷ Nguyên

Bức thư gửi mẹ đã khuất của nữ sinh lớp 9 khiến nhiều người rơi nước mắt

Được phát động từ ngày 7/6/2016, cuộc thi “Thư gửi mẹ hiền” đã thu hút đông đảo học sinh 18/21 huyện, thành thị của tỉnh Nghệ An triển khai với 101.906 bài tham gia dự thi và là “sân chơi văn học” đầy màu sắc của các em nhỏ. Thông qua cuộc thi, các em học sinh có cơ hội bày tỏ những cảm xúc đa dạng, suy nghĩ chân thực của bản thân mình đối với công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ và những người thân yêu.

Vượt qua 101.906 bài dự thi, bức thư gửi người mẹ đã khuất của em Nguyễn Anh Thư (học sinh lớp 9A, trường THCS Anh Sơn, Nghệ An) đã chạm đến trái tim nhiều người và xuất sắc giành giải Nhất cuộc thi “Thư gửi mẹ hiền” tỉnh Nghệ An. Bức thư dài 5 trang giấy, với hơn 2.000 chữ là những cung bậc tình cảm từ hoài niệm, vui, buồn của em khi nhớ về mẹ, một người vô cùng quan trọng trong trái tim trong sáng của Thư.

Khi mẹ mất, em còn quá khờ dại để hiểu đó là sự mất mát vô cùng lớn. Đến một ngày, chị gái rời nhà đi học, bố cũng phải đi làm xa, trở về trong ngôi nhà trống vắng, em mới thấy thiếu hình bóng mẹ. Cuộc sống là những cuộc hội ngộ và chia ly. Sự ly tan khiến nhiều người mất cả đời chỉ để nhớ về một người. Thực ra đối với tình yêu, đặc biệt là tình cảm của con cái dành cho cha mẹ càng đơn thuần sẽ càng hạnh phúc.

Từ lúc sinh ra, Anh Thư có một cuộc sống trong mơ khi có đầy đủ bố mẹ và người chị gái hết sức yêu thương mình. Để chăm lo gia đình, bố thường xuyên đi làm xa nên Anh Thư ở nhà với mẹ và chị. Thời gian đó, mẹ vừa một tay chăm lo gia đình, chăm lo các con vừa chia sẻ buồn vui mỗi lúc Anh Thư có tâm sự. Em cứ vậy an nhiên sống trong mái nhà tràn ngập hạnh phúc.

Thế nhưng, biến cố xảy ra khi Anh Thư học lớp 8, mẹ mắc bệnh hiểm nghèo phải liên tục đi bệnh viện chữa trị. Rồi đến một ngày, mẹ em ra đi mãi mãi. Thế nhưng, lúc đó em vẫn con non nớt để biết rằng từ đây mình mất đi mẹ, người quan trọng nhất của cuộc đời.

Bức thư đẫm nước mắt đầy ắp cảm xúc của Nguyễn Anh Thư nói lên ước mơ thầm kín mà em ấp ủ trong nhiều năm. Đó là hãy biết trân quý khi chúng ta còn mẹ ở trên đời. Nhưng đến khi mất mẹ, nỗi đau khổ trào dâng trong tim, rưng rưng trong mắt. Những dòng tâm sự mộc mạc về người mẹ đã khuất, sự biết ơn với người dì đã thay mẹ chăm sóc cho Anh Thư ngày một trưởng thành và khôn lớn mang đến sự xúc động cho nhiều người. Dòng cảm xúc của những người như Thư chính là những bức tranh đẹp, thiết thực nhất của một thời để nhớ, để yêu thương. Vì thế mà Anh Thư đã tâm sự rằng: “Mẹ! Mẹ trả lời con đi. Ở nơi ấy mẹ có nhớ con không, nhớ bố, nhớ chị Hương không? Mẹ có mệt, có sút cân không?”.

Dưới đây là bức thư đầy xúc động của cô bé Anh Thư:

Gửi mẹ hiền yêu dấu! 

Mẹ ơi, hôm nay trời lại mưa rồi mẹ ạ.

Những hạt mưa cứ rả rích rả rích từng giờ không ngớt. Khuya, con ngồi lại viết thư cho mẹ. Bức thư đầu tiên con viết bằng tất cả tâm hồn dành tặng cho mẹ. Mẹ, con nhớ mẹ vô cùng, nhớ mẹ nhiều lắm. Con sợ mưa đêm, bởi đó cũng là lúc con cô đơn nhất. Con sợ ở cái thế giới xa xôi ấy mẹ bị ướt, mẹ bị hành hạ vì mưa. Mẹ à, mẹ cứ yên giấc nhé, con ở nơi nay bình yên lắm.

Thời gian cứ thấm thoắt thoi đưa, biết bao đêm rồi, đôi mi con cứ ướt nhòa đi vì nước mắt, đôi mắt buồn của mẹ bờ vai ấm áp của mẹ cứ hiện lên trong ký ức con. Con nhớ, nhớ biết bao ngày mưa như thế, mẹ cùng con ngồi lại với nhau bên chiếc cửa sổ thân thuộc ấy để trò chuyện. Nào là “Không biết giờ này bố ngủ chưa con nhỉ?”, nào là “Mẹ ơi, hồi sáng con được điểm 10 môn Văn”… Chuyện vui, chuyện buồn con với mẹ đều tâm sự cùng nhau. Những hạt mưa tí tách như cùng vui, cùng buồn với ta, mẹ nhỉ! Ấm áp thật. Nhớ lại, con cứ ngồi cười một mình vì khi đó con ngây thơ quá. Hì hì. Nhưng mẹ à, đó mãi mãi và mãi mãi chỉ là dĩ vãng thôi mẹ, mẹ với con sẽ chẳng bao giờ lấy lại những điều đó một lần nữa. Mẹ bỏ con đi rồi. Bỏ con cô đơn một mình để về với ông bà, tổ tiên nơi xa xôi ấy rồi. Để con bơ vơ, lạnh lẽo trên cái thế giới thực tại quá xa vời với mẹ như thế này rồi. Con mệt mỏi! Con gục ngã! Con biết dựa vào ai đây?

Mẹ! Mẹ trả lời con đi.

Mẹ ơi, vậy là đã hai năm mười ba ngày ba tháng rồi mẹ. Cái khoảng thời gian thật sự không ngắn đâu mẹ ạ. Mẹ bỏ con đi nhanh quá. Ở nơi ấy, mẹ có nhớ con không, nhớ bố, nhớ chị Hương không? Mẹ có mệt, có sút cân không? Mẹ có bị căn bệnh quái ác kia hành hạ mẹ nữa không. Con thương mẹ nhiều lắm nhưng con hận. Con hận căn bệnh suy gan cấp ấy. Nó đã làm con mất đi một người quan trọng nhất cuộc đời. Mất đi những phút giây yêu thương bên mẹ. Và con mất đi bờ vai ấm áp để con dựa vào khi con thất bại. Và mất tất cả rồi mẹ ơi. Con khóc.

Mẹ, con thực sự mệt mỏi, sao chẳng có ai chịu ở lại với con vậy mẹ. Bố thì đi làm tận ở Phú Quốc. Chị Hương thì ở tận trong kia, rồi ông bà nội cũng về với mẹ nơi ấy rồi! Con mệt, con khóc, con buồn, con nhớ, con đau, con biết tâm sự cùng ai đây. Mẹ ơi!

Và con mất đi bờ vai ấm áp để con dựa vào khi con thất bại. Và mất tất cả rồi mẹ ơi. Con khóc (ảnh minh họa: Thegioicamxuc).

Năm tháng dần trôi, trôi nhanh lắm, từ khi mẹ ra đi, mẹ có biết rằng, cuộc sống con gần như là quá vô vị không hả mẹ? Đi học về, con cất lên hai tiếng gọi mẹ, sao con không được nghe giọng nói rất đỗi thân thuộc ấy nữa. Những bát cơm canh đạm bạc sao mẹ không cho con ăn thêm lần nữa. Áo con rách, sao mẹ không khâu lại cho con nữa. Mẹ ích kỷ quá! Vô tâm với con, với bố, với chị quá. Con ghét mẹ. Nhìn những đứa cùng tuổi, được mẹ chúng âu yếm, yêu thương, được nằm trong lòng mẹ để nghe mẹ kể về những câu chuyện ngày xửa ngày xưa sao mà con chạnh lòng thế! Hơn hai năm trước, con cũng được vậy mà. Sao bây giờ chỉ còn mỗi con thôi! Mẹ bỏ con đi thật rồi, mẹ ơi. Con lại khóc.

Nhiều khi con khóc, con nghĩ về mẹ, con thương mẹ. Cô chủ nhiệm con an ủi rằng: “Con ơi, đừng khóc, nín đi. Mẹ con ở nơi ấy chắc sẽ vui lắm vì con không khóc đó. Để cho linh hồn mẹ được sớm siêu thoát đi con. Mẹ con không mất chỉ là mẹ đã hòa vào những làn gió nhẹ, hòa vào những vì sao trên kia mà thôi. Con nín nhé!”. Và rồi con gắng kiềm chế cảm xúc rồi im lặng, để mẹ vui. Không biết, từ khi mẹ xa con, hình hài của mẹ như thế nào mẹ. Là còn nguyên vẹn hay đã hòa vào lòng đất. Con xót xa quá! Mẹ à, con không hay thể hiện những hành động, cử chỉ yêu thương. Con con ngang bướng và đôi khi cãi lời mẹ. Chưa một lần con cầm tay mẹ rồi nói: “Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!”. Để rồi, mẹ mãi mãi rời xa con, bước ra cuộc đời con, nhưng trong suy nghĩ con lúc nào mẹ cũng là quan trọng nhất. Xin lỗi mẹ vì những lúc con hư, xin lỗi mẹ vì chưa lần nào làm mẹ mỉm cười, nhưng đối với con mẹ là tất cả.

“Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!” (ảnh minh họa: Thegioicamxuc).

Mẹ của con ơi, bây giờ con trưởng thành nhiều rồi mẹ ạ. Con đã biết chăm sóc bản thân, biết chăm sóc những người thân khi họ ốm và đặc biệt là tự tay nấu những món ăn cho gia đình mà khi mẹ còn sống, con chưa bao giờ làm được. Hồi đó, nhìn mẹ đớn đau vì căn bệnh hiểm nghèo mà con xem như “Trò đùa ý mà”. Kệ. Rồi mẹ bị chuyển xuống viện tỉnh vì trầm trọng hơn, con càng cảm thấy bình thường vì con được sống tự do một mình. Rồi đến lúc mẹ ra đi, con cũng không khóc, con khờ khạo quá, vô tư quá, có mẹ cũng như không có mẹ. Rồi một ngày, con bỗng nhận ra, con đã mất đi một thứ tình cảm quan trọng và thiêng liêng lắm. Con cố ngoảnh lại đi tìm, về những nơi quen thuộc gắn với kỷ niệm con và mẹ để đi tìm. Nhưng mẹ ạ! Tất cả chỉ là hư vô, chỉ là thất vọng mà thôi. Mẹ ơi, mẹ hãy là một bà tiên hiền dịu và cho con một điều ước nhỏ nhoi đi mẹ. Con ước giản dị thôi. Ước rằng: “Bà tiên ấy được sống lại với con một ngày để con được chăm sóc bà – việc mà trước đây con chưa hề làm. Con sẽ không làm mẹ khóc đâu, con hứa.” Và điều con muốn nói với mẹ rằng: “Con nhớ mẹ quá nhiều, nợ mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi, con rất muốn. Mẹ hãy về với con đi. Mẹ hãy bảo với con điều ước ấy sẽ thực hiện đi. Con xin mẹ và rồi con lại khóc.

Hằng đêm, khi những ánh đèn ngoài kia vụt tắt, con lại đến bên chiếc giường quen thuộc và chợp mắt. Nhưng mẹ à, sao con cứ ướt mi vậy – con nhớ mẹ nhiều lắm. Không được ngủ với người mẹ bằng da bằng thịt, con chỉ biết giở chiếc album ra xem rồi đặt trước ngực, ôm vào lòng, rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Mẹ ơi, con yên giấc lắm, ngủ ngoan lắm ạ. Mẹ vui không? À mà mẹ, chị Hương nhà ta cũng hay khóc vì nhớ mẹ đó, chị hay mơ mẹ. Mơ mẹ ngồi trước cửa đợi đợi hai chị em về ăn cơm, mơ mẹ ngồi xếp quần áo để chị đi xa. Cuối năm này, chị lập gia đình rồi mẹ kìa. Con nhớ mãi lời hứa mẹ nói với chị khi mẹ còn sống: “Khi mô con Hương lấy chồng tau sẽ một mình đi vô trong nớ đẻ trao nhẫn cho bay.” Mẹ ơi! Mẹ là người xấu, mẹ không biết giữ lời hứa với chị em con. Mẹ bỏ hai chị em con mà đi thật rồi ư? Mẹ có biết rằng, lúc Tết đến xuân về bọn con cô đơn lắm không. Tủi thân, con chỉ biết đứng trước bàn thờ mẹ, tâm sự rồi khóc. Con cô đơn vô cùng. Mẹ ạ, nước mắt con, bất giác, lại rơi.

Nhưng mẹ à, sao con cứ ướt mi vậy – con nhớ mẹ nhiều lắm (ảnh minh hoạ: Tugrulcirdi).

Mẹ ơi, mẹ khổ nhiều quá rồi, sao mẹ không để bọn con kịp đáp đền rồi mẹ ra đi cũng được. Cả cuộc đời mẹ dành cho con tất cả, dành trọn tình thương và sự sống chỉ mong cho con lớn khôn. Mẹ cho con tất cả, rồi mẹ nhận lại được cái gì? Chưa kịp cho mẹ bát canh con tự nấu, chưa kịp cho mẹ món quà tự tay con làm ngày 8/3, mẹ đã bỏ con rồi. Mẹ ạ, nếu kiếp sau con được chọn con vẫn chọn là con của mẹ. Mẹ con ta sẽ yêu thương và bù đắp cho nhau mẹ nhỉ? Ở trên này, con ít khi thành công lắm nhưng khi con mệt mỏi, con thất bại, con sắp gục ngã, con đã biết đi tìm mẹ. Ra nơi mẹ ở, đứng cạnh nấm mồ của mẹ sao mà con thấy bình yên vậy. Con đứng đó, con khóc, con hét, con nói chuyện với mẹ, lòng con vơi đi nhiều lắm. Khi đó, con như được bàn tay mẹ đặt sau lưng và nói: “Con yêu à, cố lên đi con, mẹ vẫn thương và yêu con nhiều lắm, đứng dậy và lau nước mắt đi cô bé, mạnh mẽ lên con, con sống tốt nhé!” Con ngoảnh lại thì bàn tay ấy đã vụt đi. Con hụt hẫng nhưng cố nén nỗi đau để nơi ấy mẹ được thanh thản. Từng nét viết đến đây làm con nhớ đến đoạn thơ:

Đừng đứng khóc bên nấm mồ của mẹ

Mẹ không ở trong mồ; mẹ có ngủ đâu con

Mẹ là cánh chim hòa vào con gió nhẹ

Mẹ là mặt trời trên lúa vàng chín mọng

Mẹ là mùa thu thân thương

Ru con trên buổi mai êm ả

Mẹ là lời thúc giục gọi đàn chim

Khi chúng đang vòng vòng bay thư thả

Mẹ là ánh sao mềm rọi sáng suốt ban đêm

Đừng đứng khóc bên nấm mồ của mẹ

Mẹ không ở trong mồ; mẹ có ngủ đâu con.

Con chỉ nhớ mang máng vậy thôi. Nhưng mẹ à, đoạn thơ đó, chính là mẹ đó. Mẹ ấm áp lắm. Mẹ của con ơi.

Con ngoảnh lại thì bàn tay ấy đã vụt đi (ảnh minh họa: Hoatinhthuong).

Bốn ngày nữa là sinh nhật con rồi mẹ ạ. Nhớ lắm, mấy năm trước, mẹ tự tay làm bánh cho con ăn, mẹ làm thịt gà cho con ăn, làm nhiều lắm, ngon lắm. Mà bây giờ con chỉ biết để những chiếc bánh con vụng về làm bên bàn thờ mẹ. Mẹ ích kỷ lắm. Mẹ không cho con ở bên mẹ sinh nhật lần này nữa rồi.

Vậy là ba sinh nhật vắng bóng mẹ hiền của con.

Mẹ ơi, con nhớ.

Mẹ ạ, nếu mẹ đọc được bức thư này mẹ hãy về trong giấc mơ của con nhé mẹ. Con yêu mẹ nhiều lắm. Con nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ ơi, con chỉ mong rằng linh hồn mẹ sớm được siêu thoát nên từ bây giờ con sẽ cố gắng không khóc, sẽ làm cho mẹ vui, làm cho mẹ nhanh khỏi bệnh. Nơi ấy, mẹ hãy giữ gìn sức khỏe, mẹ của con nhé! Và một điều cuối cùng con nói rằng: “Kiếp sau, dù sao đi nữa, mẹ sẽ mãi là mẹ của con. Con thương mẹ nhiều”. Con cám ơn mẹ.

Con gái

Nguyễn Anh Thư

Phương Lâm (TH)

Video xem thêm: Lòng hiếu thảo của con trai với người mẹ mù làm cảm động trời xanh

Exit mobile version