Đại Kỷ Nguyên

Bức tâm thư của một người chồng khiến vợ bỏ nhà đi ngậm ngùi

Người ta thường nói: “Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu”. Rõ ràng rất có nhiều đôi lứa khi trong tình yêu họ sẵn sàng cùng nắm tay vượt qua những giông bão của cuộc đời, cùng nhau đi tới chân trời của hạnh phúc. Tuy nhiên, chỉ khi họ kết duyên vợ chồng và thực sự bước vào cuộc hôn nhân và cuộc sống gia đình mới có thể hiểu rằng hoá ra để có một gia đình hạnh phúc đòi hỏi sự giúp đỡ, hỗ trợ, cảm thông lẫn nhau từ cả hai phía.

Hôm nay chúng tôi muốn chia sẻ với các bạn một câu chuyện được đăng tải trên trang mạng. Nó không phải là một cuộc sống tình yêu mật ngọt mạnh mẽ, trái lại nó chỉ đơn giản là một câu chuyện rất giản dị và phổ biến trong đời sống nhưng lại thường xuyên xảy ra nhất trong hôn nhân. Có lẽ bài viết này sẽ cung cấp cho bạn một chút cảm hứng…!

Vào một ngày, người chồng sau một ngày làm việc vất vả cố gắng lết thân hình mệt mỏi của mình về nhà. Điều mong mỏi duy nhất của anh lúc này là hy vọng mình có thể nằm dài lên sofa nghỉ ngơi và xem bóng đá, không muốn bị làm phiền bởi bất cứ điều gì. Thực tế, lúc đó anh cũng đã nhận thấy người vợ với dáng vẻ tiều tuỵ kiệt sức đang ở trong một tâm trạng rất không tốt. Bởi vì đứa con bé nhất của họ đang khóc ầm lên, bất kể người vợ có cố gắng xoa dịu dỗ dành bé ngủ thế nào thằng bé vẫn không chịu. Đến thời điểm đó, người chồng cảm thấy khó chịu vì âm thanh quá ồn ào chỉ muốn bật âm lượng của TV lên cao hơn, không muốn nghe thấy các âm thanh lộn xộn này nữa.

Hành vi này của người chồng đã hoàn toàn kích nổ những áp lực và tủi hổ trong tâm của người vợ bấy lâu nay, cô giận dữ tiến đến cho nhỏ tiếng TV đi, nói một cách không hài lòng “Anh giúp đỡ em trông con và làm chút việc nhà cũng không đến nỗi mất đi tính mạng đúng không”. Câu nói này khiến cho người chồng đang mệt mỏi rất tức giận, kết quả anh đã mất đi lý trí và nhất thời nói ra một câu mà khiến tất cả bà mẹ đều có thể sụp đổ: “Tôi đã làm việc cả ngày còn cô chỉ có ở nhà chơi với con!”

Câu nói này đã khiến cho người vợ vốn đang phải chịu áp lực rất lớn bộc phát, cặp vợ chồng vừa tức giận vừa tổn thương không ngừng chỉ trích lẫn nhau. Người chồng do quá tức giận nên có nói ra nhiều từ ngữ khó nghe gây tổn thương cho người vợ. Cuối cùng, hai người sau khi một cuộc tranh luận nảy lửa, người vợ đã không thể chịu nổi buông ra một câu: “Tôi không thể chịu được nữa rồi”, sau đó rời đi bỏ lại người chồng ở nhà cùng ngôi nhà bừa bộn và đứa trẻ đang khóc quấy ồn ào.

Từ thời điểm đó, cảm xúc của hai người đi đến bờ vực của sự sụp đổ, người chồng miễn cưỡng buộc phải tiếp nhận làm nốt những công việc mà người vợ đang làm dang dở, cho con ăn, dọn dẹp nhà cửa và sau đó thúc giục chúng lên giường ngủ.

Vốn nghĩ rằng một ngày hỗn loạn đã kết thúc, kết quả đến ngày hôm sau, vợ anh vẫn không về nhà. Người chồng chỉ còn cách xin nghỉ phép ở nhà một ngày để chăm sóc lũ trẻ, làm vai trò một “bà nội trợ đảm đang”. Sau cả ngày vất vả quần với lũ trẻ và dọn dẹp nhà cửa anh mới nhận ra rằng nỗi khổ và vất vả của một người vợ tề gia nội trợ là như thế nào.

Người chồng với tâm tình cảm ngộ sâu sắc đã viết cho vợ mình một bức tâm thư nội dung như sau:

“Vợ yêu, anh đã trải nghiệm cảnh phải chăm sóc lũ trẻ trong tiếng la hét và khóc lóc.

Anh cũng đã kinh qua việc phải chạy lên chạy xuống làm đủ thứ việc không tên, thậm chí đến cả thời gian tắm cho bản thân mình cũng không có.

Anh đã từng phải thử làm nhiều công việc một lúc như hâm sữa nóng trong lúc giúp lũ trẻ mặc quần áo và dọn dẹp nhà bếp

Anh cũng đã hiểu cảm giác bị nhốt cả ngày trời trong nhà và hoàn toàn không có một người bạn nào quá 10 tuổi để trò chuyện.

Anh đã trải nghiệm qua thế nào được gọi là mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Điều anh muốn làm duy nhất đó là có thể lặng lẽ nằm ngủ trên giường một giấc trọn vẹn trong 20 tiếng. Nhưng trong thực tế, anh chỉ có thể ngủ 3 tiếng đã bị dựng dậy bởi tiếng khóc của con.

Anh đã sử dụng thời gian 2 ngày 2 đêm để trải nghiệm cuộc sống của em, và bây giờ anh đã thật sự có thể nói với em rằng anh đã hiểu.

Anh biết những mệt mỏi của em.

Anh hiểu để làm một người mẹ giống như một sự hy sinh liên tục

Anh hiểu sự kiệt sức của một bà nội trợ đôi khi nhiều hơn cả 10 giờ so với thời gian khi đi làm.

Anh hiểu rằng việc phải từ bỏ công việc yêu thích của bản thân hay những quan tâm khác của mình chỉ vì để có thể nuôi dạy con mình.

Anh hiểu được cảm giác bị phụ thuộc khi đang có thể tự lập về kinh tế nay lại phải dựa dẫm vào một nửa khác không chắc chắn.

Anh hiểu rằng em không cách nào đi gặp gỡ bạn bè, hay thậm chí đến phòng tập thể dục hay đi mua sắm.

Anh hiểu rằng cảm giác cả ngày ở nhà với lũ trẻ đôi khi như nhắc nhở chúng ta về khung cảnh sống trong cô lập, không theo kịp những phát triển của xã hội.

Anh cũng hiểu rằng cảm giác khi em bị mẹ chồng đột nhiên chỉ trích khi trông con như thế nào. Không có ai có thể hiểu con chúng ta hơn chính mẹ nó.

Anh cũng hiểu rằng để trở thành một người mẹ ở một mức độ nào đó sẽ là một gánh nặng trong môi trường làm việc để đạt được chỗ đứng. Rất ít người sẽ đánh giá cao và tôn trọng các giá trị của các bà nội trợ.

Anh viết thư này không chỉ muốn cho em biết rằng anh rất nhớ em, mà là thực tâm muốn em biết được rằng:

“Từ trước đến giờ em là một người vợ thật dũng cảm, em đã làm rất tốt, anh thực sự rất biết ơn về điều đó.

Trong thực tế, mọi thứ em làm anh luôn biết, chỉ có điều anh chưa bao giờ muốn đối diện với nó.”

Một cuộc hôn nhân, một gia đình hạnh phúc trên thực tế đều cần 2 người nỗ lực phấn đấu  và duy trì nó. Công việc tất nhiên có những sự phiền não mệt mỏi của riêng nó, nhưng cũng như vậy các bà nội trợ quanh năm đều bị “kiệt sức” bởi gia đình bé nhỏ của mình mà không được nghỉ một giờ phút nào. Với vai trò là một phần trong gia đình này, các cặp vợ chồng đòi hỏi cần phải có sự đồng cảm và tôn trọng lẫn nhau, trân trọng sẵn sàng hy sinh cho gia đình bé nhỏ của chính mình.

Tình yêu thật sự không vĩ đại như bạn tưởng, có rất nhiều tình cảm giữa cặp vợ chồng dần trở nên cạn kiệt bởi những điều nhỏ nhặt hàng ngày trong cuộc sống. Nếu một người luôn ở bên bạn và thường gây sự với bạn nhưng chưa bao giờ rời bỏ bạn, hãy trân quý họ! Tình yêu là một thứ giúp chúng ta gắn bó với nhau nhưng nó vẫn không phải là một thứ trường tồn, chỉ khi chúng ta luôn giữ một sự từ bi, bao dung bên mình, khi đó tình yêu mới trở thành vĩnh cửu và hạnh phúc mới ở bên bạn mãi mãi.

Bạch Mỹ

Xem thêm:

Exit mobile version