Đại Kỷ Nguyên

Bật khóc trước tấm ảnh cuối cùng của chú chó lao ra biển cứu chủ rồi biến mất

Những chú chó luôn có sẵn một tình yêu vô điều kiện với chủ nhân của chúng như một bản năng. Chúng vẫy đuôi khi nhìn thấy bạn, bất kể là lúc đó bạn vui vẻ hay hờn giận. Và chúng thậm chí có thể hy sinh tính mạng bảo vệ bạn khi hiểm nguy. Câu chuyện dưới đây giống như một lời cảm ơn từ tận đáy lòng dành đến những chú chó trung thành và dũng cảm.

Sáng nay, tôi đọc được câu chuyện về chú chó trung thành của gia đình bạn ĐT trên mạng xã hội. Cậu kể rằng, sau nhiều năm kể từ ngày chú chó ra đi, nhìn lại bức ảnh của người bạn nhỏ, cậu vẫn không thể nào quên được nỗi đau khi mất đi một người bạn, một người thân…

“Hôm nay lục lại đống ảnh, lôi ra được cái album của chú chó này các bạn ạ. Nó là người hùng của gia đình tôi. Một ngày đẹp trời, má tôi xách nó về. Tôi là người đầu tiên nó nhìn thấy khi mở lồng, thành ra sau này hình như trong mắt nó chỉ có mỗi tôi hay sao ấy (tôi cứ có mùi hay ở gần con chó nào là nó nhảy dựng nên đòi tử chiến). Lúc bé, nó bé lắm, ấy vậy mà sau 1 năm nó lên tận 30kg. 

Sau tôi nhận thức được nó là giống chó to nên đã rèn luyện nó. Lịch trình hằng ngày là buổi sáng nó chạy theo tôi đến cổng trường rồi chạy về (khoảng 2km) buổi chiều tôi đi học về là xỏ patin vào cầm xích để cho nó kéo đi đâu thì đi, chán thì tự kéo về (thường thì quãng đường tầm 3-4km cả đi lẫn về). Mùa hè có thêm vụ đi bơi ở biển mỗi buổi chiều nữa, tôi cứ nằm ngửa trên mặt nước nó kéo đi đâu thì kéo. Thành ra, sau hơn năm nó là thằng to cao lực lưỡng nhất trong đám chó ở xóm. 

Em tôi thương nó lắm nên tôi hay tắm rửa sạch sẽ cho nó để em tôi sà vào lòng nó ngủ ngon lành. Cứ tưởng mọi chuyện yên bình ấy vậy mà biến cố xảy ra vào một ngày mưa bão mùa hè. Nhà tôi cách biển 50m thôi nên em tôi thường ra biển chơi lắm. Nhưng hôm nào có bão, biển dữ dội thế nào thì biết rồi đấy. 

Lúc ấy bão chưa tới, tôi thì đang mải lo chèn chống nhà cửa để đón cơn bão, cứ nghĩ thằng em với thằng chó ở trong phòng xem ti vi nhưng ai ngờ tụi nó ra biển chơi (mặc dù dặn rất kĩ là biển rất nguy hiểm). Đang làm, có người chạy vào nhà tôi báo tin em tôi bị ngã xuống biển. Mẹ tôi thì bủn rủn, tôi thì vứt hết đó lao ra biển xem. Ra thì thấy sóng to đập tràn bờ cơ. Em tôi thì đang ngụp lặn, thằng chó thì đang cắn tay em tôi, dùng hết sức để lôi nó vào bờ (sóng lúc bão dữ đến nỗi tôi dân biển mà còn chẳng dám xuống vào thời điểm đấy). 

Khi đó tôi nhảy xuống đưa được em tôi lên, nghĩ thằng chó chắc tự lên được. Mọi việc êm xuôi rồi quay qua ngó lại tìm thằng chó thì không thấy đâu. Và thế là nó đã mãi chìm sâu vào lòng đại dương. Nó dùng mạng của nó để đổi lấy mạng của em tôi, các bạn ạ. 

Tôi bật khóc xót xa, mọi người quanh đấy cũng khóc theo, mẹ tôi thì chết lặng đi. Cảm giác như mất đi một phần thân thể vậy. Tôi nghĩ, cảm giác mất người thân cũng chỉ đến thế. Tôi gào khóc đến nỗi cổ họng đau không thành tiếng nữa cứ quỳ cứ khóc ở bờ đê vậy. Tôi hối hận, giá như tôi cố với tay kéo theo nó thì nó đã không bị cuốn đi, giá như tôi trông em tôi tốt thì đã không để xảy ra chuyện như vậy. Tôi điên cuồng nhảy xuống tìm nó nhưng mà mọi người lại kéo lên, tôi bất lực mệt mỏi ngồi một xó.

Sau đó, nhà tôi gom đồ chơi nó lại, đắp cho một ngôi mộ sau nhà và tự hứa sẽ không bao giờ quên nó, không bao giờ quên nó đã dùng mạng nó đổi lại mạng em trai tôi.

Hôm nay xem lại album, tôi lại khóc. Tôi chỉ muốn kể lại câu chuyện nhà tôi đã có một người hùng như thế nào. Tôi nghĩ, tình cảm của chó dành cho người là một thứ tình cảm ngờ nghệch chân thành và thuần khiết nhất, không so đo tính toán gì kể cả mạng sống. Ai còn những chú chó thì hãy yêu thương nó nhiều vào vì trong mắt nó, mình là cả thế giới…”

Tôi đã bật khóc khi đọc câu chuyện, tôi vẫn luôn cho rằng chỉ có con người mới dành cho nhau những tình cảm chân thành và sâu sắc. Tôi chưa bao giờ nuôi chó và không hiểu về những tình cảm thiêng liêng chân thành đó. Và tôi cảm ơn chú chó nhỏ đã dậy cho tôi một bài học về tình yêu thương, một tình yêu thương vô điều kiện thực sự có tồn tại trong thế giới đầy rẫy toan tính này. Chú chó nhỏ, không hề đắn đo suy nghĩ, không một chút lưỡng lự, không màng tới sống chết, một mực cứu cậu chủ nhỏ.

Và tôi cũng tự hỏi điều gì có thể khiến cho một chú chó nhỏ làm được điều vĩ đại mà đến cả con người cũng khó mà làm nổi như vậy. Phải chăng vì chú không có sự thông minh như con người, chú chỉ đơn giản và ngờ nghệch trao gửi hết tất thảy mọi thứ cho chủ nhân, và xem chủ nhân là “cả thế giới”? Tôi không biết câu trả lời thực sự là gì, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, tình cảm chân thành và thuần khiết đó, thực sự đáng trân trọng và biết ơn hơn hết thảy mọi thứ vật chất trên cuộc đời này.


Tôi nghĩ, tình cảm của chó dành cho người là một thứ tình cảm ngờ nghệch chân thành và thuần khiết nhất. (Ảnh minh hoạ)

Đã có ai đó nói rằng “Dù cho ta là một kẻ ăn mày thì chú chó vẫn luôn ở bên cạnh canh giấc ngủ của ta như thể ta là một ông hoàng. Dù cho ta có tán gia bại sản, thân tàn danh liệt thì vẫn còn chú chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như thái dương trên bầu trời. Nếu chẳng may số phận hắt ta ra ngoài rìa xã hội, không bạn bè, không nơi ở thì chú chó trung thành chỉ xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành, cho nó được bảo vệ ta trước nguy hiểm, giúp ta chống lại kẻ thù.”

Vậy nên, hãy trân trọng và nâng niu chú chó nhỏ bên cạnh bạn, bởi vì ngay cả khi cả thế giới quay lưng lại với bạn, bỏ rơi bạn thì vẫn luôn còn một người đồng hành luôn ở bên cạnh bạn, đó chính là chú chó nhỏ trung thành.

Dương Dương

Xem thêm:

Exit mobile version