Đại Kỷ Nguyên

Thơ: Lời ca tụng ân!

Qua tuổi tri thiên mệnh
Ta trở thành thơ bé

Mỗi sáng mai,
Nhìn thẳng Mặt Trời
Trong xanh mãi
Vầng dương sao xanh thế
Xanh tưởng như,
Tưởng như là không thể
Gom hết xanh trời xanh bể
Gom hết ánh mắt trẻ thơ
Và tình thương nhân thế
Mặt Trời vời vợi
Bỗng xanh hơn…

Qua tuổi tri thiên mệnh
Ta sắp hết nỗi buồn
Hết day dứt
Mưa nguồn chớp bể
Hết bồn chồn
Những điều không thể…

Ta ầu ơ
Hát ru ta
Như thuở xưa
Cháu hát ru bà
Lời ngọng nghịu
Chỉ có xanh bao la
Gửi tới xa xôi
Gửi tới Mặt Trời
Bao nông nổi
Bao xót xa
Lời xưng tội
Lời sám hối…

Ngày xưa giờ trả lại cho ta
Mặt Trời hóa những lời xưa
Thành châu báu ngọc ngà
Thành thích thảng những tháng ngày thanh thản
Thành ánh nắng vàng dìu dịu giữa bình minh

Ta hạnh phúc
Mỗi sáng mai khẽ chớp mắt thơ ngây
Nhìn Mặt Trời xanh như viên ngọc bích
Kéo ta vào hun hút xa xăm
Cho ta qua cõi trăm năm
Cho ta qua tầng tầng bạt ngàn mây trắng
Cho ta hát ca trong thầm lặng
Tạ ơn NGƯỜI
Tụng Ân Sư!

Anh Vũ

Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa – Nghệ thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Xem thêm:

Exit mobile version