Đại Kỷ Nguyên

Nước mắt của những vì sao – Chương 43: Chú ngựa trung thành

Chú ngựa trung thành

Tiểu Minh một cậu bé ốm yếu và nhút nhát, phải gánh vác trên vai sứ mệnh nặng nề, giải cứu linh hồn dân tộc Hòa Bình khỏi cõi trần trước ngày tận thế. Trong cuộc hành trình đầy nguy hiểm và đau thương, cậu liên tiếp mất đi những người bạn đồng hành. Cậu tự hỏi vì sao số mệnh của mình phải chịu đựng bao điều đau đớn ấy?

Xem chương trước: Nước mắt của những vì sao – Chương 42: Cái chết của khỉ Còi

Trong thế giới loài cây ở miền đất dữ xảy ra một trận chiến vừa âm thầm vừa khốc liệt giữa cây quỷ và cây lành. Những cây quỷ thường duỗi những bàn tay gớm ghiếc của mình ra bóp chặt lấy cây lành cho đến khi chết héo hoặc đổ gục. Những cây lành chỉ có một cách duy nhất để tồn tại là đoàn kết lại, cây này và cây kia mọc sát vào nhau, khiến cho cây quỷ không có đất để mọc lên. Còn những cây mọc đơn lẻ, dù mạnh mẽ tới đâu sớm muộn cũng bị hạ gục. Động vật hầu như không có, có lẽ chúng đã di tản hết về phương đông, nơi dương khí vẫn còn thịnh.

Vì thế, những cây lành thường tập hợp lại thành một rừng cây. Những cây cổ thụ như những cây mẹ che chở cho lũ cây con, còn lũ cây con thì ngăn chặn chồi non của cây quỷ, khi phát hiện ra những chồi non ma quỷ mọc lên, bọn chúng mọc trùm lên để tiêu diệt. Nhưng dù vậy, nhiều khu rừng cây lành đang bị biến thành những cánh rừng ma quỷ, bởi âm khí ở miền đất dữ càng ngày càng nặng nề, cây quỷ càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Có thể nhận ra rừng cây lành và rừng cây ma quỷ thông qua việc cảm nhận. Không khí trong rừng cây lành thoáng đãng, dễ chịu khác không khí lạnh lẽo, rùng rợn, chết chóc ở những rừng cây ma quỷ. Ngoài ra nhìn vào hình thù của cây cũng có thể nhận ra rừng cây đó là lành hay ma quỷ. Những cây quỷ thường có hình thù dị dạng, gớm ghiếc, còn những cây lành thì lại vươn cao để đón lấy ánh nắng mặt trời.

(Ảnh minh họa: Dongtuyen.com)

– Nhưng nguy hiểm nhất là những rừng cây đang bị cây quỷ tiêu diệt, việc tồn tại của những cây lành dễ khiến ta lầm tưởng đi vào đó để rồi mắc bẫy của những cây quỷ. Vì thế hoàng tử phải thật thận trọng!

Tiểu Minh ngáp lên ngáp xuống khi nghe những bài giảng dài dằng dặc của nàng tiên về miền đất dữ.

– Vâng, tôi sẽ chú ý tới đường đi! Nhưng chẳng phải chúng ta được thần Mặt Trời dẫn đường hay sao?

– Thưa hoàng tử! Những khi gặp phải cánh rừng quá rậm rạp, hoặc mây đen che khuất, thì ánh nắng của vầng Thái Dương sẽ không chiếu tới mặt đất được. Những dòng sông nơi đây cũng đã bị nhiễm âm khí. Để uống được nước trên sông thì hoàng tử phải hớt nước vào tầm trưa, lúc ánh mặt trời rực rỡ nhất đủ sức xua tan đi âm khí nhiễm trong nước.

– Vâng, tôi sẽ làm như thế!

Bỗng nhiên… Khực! Con ngựa Sún bất ngờ quỵ chân trước suống khiến Tiểu Minh ngã nhào ra phía trước một cú đau điếng. Cậu gượng gạo ngồi dậy, đưa tay phủi bụi trở trên mặt, má phải của cậu có những vết xước rớm máu. Nàng tiên xuống ngựa và đến bên Tiểu Minh, dường như sau cái chết của khỉ Còi nàng đã quan tâm đến cậu nhiều hơn.

– Hoàng tử có làm sao không?

– Không, không sao… còn ngựa Sún?

Tiểu Minh có dự cảm không lành. Con ngựa Sún đã vượt qua hoang mạc Chết nóng bỏng với cái chân bị thương. Có lẽ nó đã kiệt sức.

– Nó bị thương rồi, hoàng tử.

Tiểu Minh vội đến bên ngựa Sún. Vết thương ở chân trước của nó, hậu quả từ vụ chạy bạt mạng khỏi hẻm núi ở dãy núi Tử Thần, không những không lành mà ngày càng loét rộng ra. Vì cái chết của khỉ Còi khiến mấy hôm nay cậu buồn bã, nên không để ý đến nó.

Nhìn vết thương như xoáy vào tâm can, Mình ngồi xuống ôm lấy cái đầu to bè của con ngựa già mà vuốt ve.

– Ta xin lỗi vì đã khiến ngươi ra thế này…

Con ngựa thở phì phì, đầu chúc xuống gật gù nửa tỉnh nửa mê. Nhưng khi được chủ vuốt ve, nó có vẻ tỉnh lại và cố gượng dậy. Sau giây lát suy nghĩ, Tiểu Minh ghé vào tai con ngựa và thầm thì.

– Đừng cố gắng nữa. Mày sẽ được tự do!

 “Không phải đi theo mình trong cuộc hành trình gian khổ này nữa, vết thương có nó hẳn là sẽ dần khỏi thôi.”  Tiểu Minh nghĩ, rồi bắt đầu gỡ dây cương, tháo yên ngựa và tất cả những thứ ràng buộc giữa ngựa với người. Con ngựa Sún dường như cảm nhận thấy có gì đó không ổn trong những hành động bất thường của chủ, nó bắt đầu hí lên và lắc lư cái đầu.

– Ở đây mày có thể tìm thấy cỏ và nước uống cho đến khi nào mày khỏe mạnh hoàn toàn. Lúc đó mong rằng mày tìm được đường về nhà hoặc những nơi tốt đẹp và an toàn hơn. Hãy đi và tận hưởng sự tự do nhé!

Sau khi cởi bỏ hết tất cả cho con ngựa, cậu nhìn con ngựa lần cuối rồi khoác túi đồ lên vai và bước đi.

Nhưng con ngựa đã sống quen với việc phục vụ từ thuở bé nên không hiểu được điều tốt đẹp vừa được chủ ban tặng. Đối với những con vật như nó, không còn được phục vụ chủ nhân có nghĩa là không còn giá trị. Vì thế việc làm của Tiểu Minh chẳng khác nào một sự kết tội. Thấy cậu chủ bước đi, con ngựa liền hí lên như muốn gọi lại.

Nghe tiếng hí ở phía sau, Tiểu Minh dừng chân lại trong giây lát. Cậu đã gắn bó với ngựa Sún tuy không lâu nhưng với biết bao kỉ niệm vui buồn, vào sinh ra tử.

– Mày không thể phục vụ tao được nữa, hiểu không con ngựa già ngu ngốc? Tao đã hại chết Còi, nên không thể hại thêm mày nữa!

Tiểu Minh nghĩ đến cái chết của khỉ Còi, cậu lại rảo bước nhanh hơn. Con ngựa cố gắng gượng đứng dậy, lê cái chân què đuổi theo, vừa đuổi vừa hí lên.

– Đi đi, con ngựa ngu ngốc!

Tiểu Minh hét lên và chạy thật nhanh về phía trước. Nhưng rồi con ngựa Sún cũng đuổi theo được, mõm thở phì phì cố gượng liếm tay cậu chủ như muốn nói cậu đừng bỏ rơi nó. Nhìn con ngựa già tội nghiệp, Tiểu Minh thở dài vuốt ve đôi mắt nâu lồi ra của nó. Nhưng rồi cậu chợt nhận ra đôi mắt của nó giống đôi mắt khỉ Còi đến lại lùng. Sau giây phút ngỡ ngàng, cậu liền bẻ lấy một cành cây từ cây bụi gần đó và tỏ ra cương quyết hơn hơn.

– Đi ngay!

Tiểu Minh quất vào mông con ngựa, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn đứng yên chịu trận. Chắc hẳn nó nghĩ rằng chủ nó đã thay đổi hình phạt, đánh và không bỏ rơi nó nữa.

– Đi ngay!

Tiểu Minh hét lên tuyệt vọng, nước mắt dàn dụa, cậu quất liên hồi vào con ngựa già tội nghiệp nhưng nó vẫn đứng im. Bất lực, cậu vứt roi và lao vút về phía trước. Tiếng gió ù ù bên tai khiến cậu không nghe thấy gì cả, cậu không cần biết con ngựa có đuổi theo hay không, cậu chỉ chạy một cách điên cuồng. Cậu vấp phải cái rễ cây bò ngang đường đi và ngã dúi về phía trước nhưng rồi cậu lại vùng dậy tiếp tục chạy.

– Hoàng tử hãy dừng lại, đường đi rất nguy hiểm!

Mặc cho nàng tiên cảnh báo, Tiểu Minh tiếp tục lao về phía trước và chỉ dừng lại khi đã hoàn toàn kiệt sức. Lúc này miệng cậu khô cháy, bụng đau nhói, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đã bị đứt tung hết cả, đôi chân dường như không còn chịu tuân theo sự điều khiển của trí óc nữa. Sự kích động trong người cũng đã dịu đi, cậu ngồi xuống một gốc cây và nhìn lại phía sau, không thấy bóng dáng của con ngựa Sún đâu nữa.

– Hoàng tử không sao chứ?

Nàng tiên Leni đến bên và nhẹ nhàng hỏi thăm. Tiểu Minh lắc đầu và cười gắng gượng.

– Tôi không sao. Cô Leni hẳn cũng mệt rồi. Cô hãy nghỉ ngơi đi!

– Vậy xin chào hoàng tử!

Nàng tiên Leni nhẹ nhàng gật đầu và đi về chỗ của mình.

Tiểu Minh lôi túi đựng nước ra uống và nhớ về những kỉ niệm với con ngựa già thân thiết ngày xưa trong nhà cậu. Cách đây hơn chục năm, nó được ông Nin đem về khi vẫn còn non dại, mấy ngày đầu cứ hí lên đòi mẹ. Tiểu Minh rất thương chú ngựa con tội nghiệp nên thường vuốt ve, và xúc thóc cho chú ăn. Vì thế chú ngựa nhanh chóng trở nên thân thiết với cậu và những đứa trẻ trong xóm.

Tiểu Minh nhớ ngày đầu tập cưỡi, chú ngựa nhảy lồng lộn lên với vẻ phấn khích khi có người ngồi lên lưng mình, nhưng từ sau vụ làm Tiểu Minh chầy xước hết người thì chú ta hoàn toàn là một con ngựa ngoan ngoãn, biết nghe lời. Vậy mà không hiểu sao loài ngựa lại già nhanh thế, Tiểu Minh mới là một chàng trai mà nó đã già.

Cậu thấy con ngựa Sún và con ngựa ở quê nhà cậu rất giống nhau. Đều hết mực trung thành với chủ.

“Nó có tìm được được về nhà hay không?” Tiểu Minh tự hỏi và đưa tay xoa đôi chân tê cứng của mình và ngán ngẩm về ngày mai cậu sẽ phải dùng nó vào cuộc hành trình.

Nàng tiên Leni vẫn tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc của người khách viễn du, nàng ngồi đả tọa khi đêm tối buông xuống và tỉnh dậy lúc hửng đông. Còn Tiểu Minh thì không sao thoát khỏi những ý nghĩ mông lung. Những ngày này, sự mệt mỏi của cuộc hành trình khiến cậu rất nhớ cuộc sống trước đây.

“Không biết dạo này cha sống ra sao, có phiền lòng vì mình hay không? Mong là cuộc hành trình này sẽ sớm kết thúc để mình còn trở về với cha. Bây giờ cha chỉ còn một mình, có lẽ buồn lắm. Mà mình còn có thể trở về nhà sau khi giải thoát cho các linh hồn người Hòa Bình? Thật khủng khiếp khi phải trở về trên những chặng đường đã qua, dễ mà bỏ mạng ở trong rừng cây quỷ, ở giữa hoang mạc Chết, hay hẻm núi đá Tử Thần. Nếu không chết ở những nơi đó, mình cũng sẽ chết trong ngày tận thế của loài người thôi. Loài người có biết họ sắp chết không nhỉ? Âm khí từ địa ngục đang lan rộng, chẳng mấy nữa những cảnh tượng của miền đất dữ này sẽ tái hiện ở khắp nơi trên thế giới. Con người và vạn vật sẽ chết hết…”

Tiểu Minh nhớ lại những điều Nhà Thông Thái ở thánh địa Mỹ Hảo Sơn: “Rất khó có thể thay đổi được số phận của loài người, những kẻ đã bị các vị thần linh bỏ rơi, khi bóng tối đang bao trùm lên cõi dương trần. Cách duy nhất lúc này là thắp sáng nơi Bóng tối vĩnh hằng, ngọn nguồn của mọi bóng tối trên cõi đời, bằng ánh sáng của Trí Tuệ và Tình Yêu ẩn chứa trong Nước mắt những vì sao. Ánh sáng đó sẽ tiêu tan đi các thế lực bóng tối, cứu sinh giới khỏi thảm họa diệt vong. Nhưng đến nơi Bóng tối vĩnh hằng đang ngự trị, nơi mà mọi ngọn nguồn của bóng tối được sinh ra, là cuộc hành trình không số mệnh và vượt ra ngoài quyền năng của các vị thần bảo vệ.”

“Nước mắt những vì sao là cái gì mà có quyền năng to lớn đến vậy?” Tiểu Minh băn khoăn tự hỏi, “Liệu nó có liên quan đến hoàng tử dân tộc Hòa Bình không?”

Cho đến bây giờ Tiểu Minh vẫn luôn băn khoăn về hoàng tử dân tộc Hòa Bình. Cậu không biết xứ sở Hòa Bình ở đâu, nhưng chắc hẳn nó phải ở rất xa đất nước Kim Mã, bởi cậu đã đi một chặng đường rất dài mà vẫn chưa đến được. Vì thế thật khó có thể tin được cậu sinh ra ở xứ sở Hòa Bình và lớn lên ở đất nước Kim Mã, hai miền đất quá xa nhau để có thể tạo lên một mối dây liên hệ nào đó của một con người.

“Hoàng tử xứ sở Hòa Bình ơi! Ngươi là kiếp trước của ta phải không? Hay là ngươi đầu thai nhầm? Ta chán ngươi lắm rồi hoàng tử ạ!”

Tiểu Minh thở dài ngao ngán duỗi hai chân ra và nằm xuống nhìn vầng hào quang của nàng tiên tỏa ra trước mặt. Với cậu lúc này, Thiên Đường, Thần Tiên, thánh địa Mỹ Hảo Sơn,… không còn thú vị nữa.  Nó cũng như nàng tiên Leni vậy. Con người yêu, ghét, vui, buồn đều bộc lộ rất rõ qua nét mặt, nhưng Tiểu Minh không nhận thấy điều gì từ nàng ngoài một vẻ xinh đẹp và bình thản, mọi cảm xúc của nàng hầu như không bao giờ bộc lộ ra ngoài. Đôi khi nhìn nàng, cậu liên tưởng đến một bức tượng bằng đá cẩm thạch, tuyệt mĩ và vô hồn.

Bóng đêm bao trùm cõi nhân gian. Thế giới miền đất dữ không có tiếng chó sủa hay tiếng dế kêu, chỉ có những tiếng than khóc tỉ tê của những hồn ma bất hạnh chưa được giải thoát khỏi cõi trần từ một nơi nào đó mơ hồ vọng lại trong gió thoảng. Bầu trời đêm lác đác một vài vì sao xa mờ. Tất cả chỉ gợi lên sự ảm đạm và xa lạ.

Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao Tiểu Minh mới tỉnh dậy. Giấc ngủ không giúp tình trạng sức khỏe của cậu cải thiện được bao nhiêu, toàn thân vẫn ê ẩm, gân cốt đau nhức, rệu rã hết cả. Cậu cố gượng đứng dậy và không biết với tình trạng như thế này thì có thể đi được bao xa.

Ở gần đó, nàng tiên đã thức dậy tự bao giờ và đang im lặng chờ đợi, có lẽ nàng biết Tiểu Minh đã trải qua một ngày hết sức mệt mỏi nên không đánh thức cậu dậy.

– Hoàng tử có thể lên ngựa của ta!

Tiểu Minh thấy bất ngờ vì lời đề nghị của nàng tiên. Cậu quay lại nhìn nàng, sau bao chặng được vất vả nàng vẫn vô cùng xinh đẹp, dường như vẫn không hề vương chút bụi nào nơi cõi trần. Nàng đã giữ khoảng cách với cậu kể từ khi bắt đầu cuộc hành trình đến bây giờ, lời đề nghị kia có lẽ là hoàn toàn bất đắc dĩ để sứ mệnh được hoàn thành. Cậu ngại bụi bặm từ người mình có thể vấy bẩn vào nàng. Hơn nữa việ lộ trình sắp tới cậu đi bộ là hoàn toàn tự nguyện, cậu sẽ tôn trọng khoảng cách đã được xác lập giữa người và thần tiên từ trước đến nay.

– Cảm ơn cô Leni, nhưng tôi có thể đi bằng đôi chân của mình được.

Tiểu Minh nhấc chân lên mà tưởng như đang nhấc lên cả một gốc cây đã bâm rễ sâu xuống lòng đất. “Mình sẽ không làm chậm cuộc hành trình”, cậu nghĩ rồi chuyển sang chạy. Cậu chạy láng người đi nhưng cố điều chỉnh lại cho chạy trên một đường thẳng. Tiểu Minh không hiểu sao cậu vẫn chạy được, ngay cả lúc này, khi đang chạy, cậu chỉ thấy cơ thể đau nhức chứ không cảm nhận được gì khác.

Nghĩ đến việc đang tự hành hạ mình, Tiểu Minh đôi khi lại nổi khùng và muốn hét lên. Cậu tự hỏi mình tại sao lại phải thực hiện cái nhiệm vụ? Trước đây, chưa bao giờ cậu thấy mình phải lo lắng nhiều, hành động nhiều và mệt mỏi nhiều như vậy. Cậu đang tự hành hạ chính mình mà chẳng có lấy một lời giải thích thỏa đáng. Xứ sở Hòa Bình ở đâu? Tiểu Minh không biết đi bằng đôi chân này thì bao giờ mới tới nơi khi cậu cảm thấy nó dường như nó ở nơi tận cùng của thế giới này! Tại sao cậu không được như những người khác? Tại sao cậu lại phải mang gánh nặng của lời nguyền ngàn năm? Rồi đầu cậu dần trở nên trống rỗng, không nghĩ tới bất cứ một điều gì nữa… tất cả cứ dần xa dời cậu, ý nghĩ, lí trí, cảm giác về cơ thể, mọi thứ dần nhạt nhòa đi…

(Ảnh minh họa: fr.pngtree.com)

Tiểu Minh tỉnh dậy bởi có cái gì đó dơn dớt lướt đi lướt lại trên mặt. Cậu mở mắt ra và rất đỗi ngạc nhiên khi thấy con ngựa già sún răng ở trước mặt mình, nó đang liếm liếm mặt cậu với vẻ ân tình. Tiểu Minh ngỡ là mình đang nằm mơ, nhưng cậu lấy tay dụi mắt đi dụi mắt lại mà hình ảnh con ngựa già vẫn không tan biến đi. Đúng là nó, nó vẫn theo cậu từ lúc bị cậu bỏ lại. Tiểu Minh không thể hiểu nổi tại sao nó lại không thích được tự do. Chẳng phải trong thời gian đầu của cuộc hành trình, nó rất thích thú vì được tự do chạy nhảy sau một thời gian dài chỉ nằm trong chuồng gặm cỏ. Tại sao nó không thích làm bất cứ điều gì nó muốn, đi tới bất kì đâu nó thích và rất nhiều điều tốt đẹp về một cuộc sống tự do đang chờ để mà cứ phải lẽo đẽo theo kẻ đày đọa nó? Tại sao nó lại trung thành ngu ngốc đến như vậy? Hay là còn một chân lí nào khác? Rằng lẽ sống của loài vật là trung thành với chủ nhân của mình?

Tiểu Minh đưa tay vuốt ve cái đầu to bè của con ngựa, hai hàng nước mắt chảy xuống. “Mày muốn đi cùng tao phải không?”, cậu thì thầm với con ngựa. Con ngựa dúi đầu vào Tiểu Minh như đồng tình.

Ở cách đó không xa, nàng tiên im lặng nhìn những gì xảy ra trước mắt mình, đôi mắt thì ánh lên những nét buồn xa xăm.

Một lúc sau, cuộc hành trình lại tiếp tục. Con ngựa già sún răng của Tiểu Minh quỳ hai chân trước xuống như thể bảo cậu chủ hãy ngồi lên lưng nó. Sau một lúc phân vân, Tiểu Minh ngồi lên lưng con ngựa. Dù không còn yên cương, những thứ này đã bị vứt bỏ lại ở cánh rừng phía xa, Tiểu Minh cũng ngồi được lên lưng con ngựa của mình, dù không được thoải mái bằng lúc có yên. Cậu túm lấy sợi lông xơ xác trên sống cổ con ngựa và thúc vào hông. Con ngựa già hí lên mấy tiếng vang lừng rồi chạy như không có vẻ gì là nó đang bị thương. Có lẽ nó muốn chứng tỏ với chủ của mình rằng nó vẫn còn giá trị, rằng nó không phải đồ bỏ đi, dù Tiểu Minh chưa bao giờ nghĩ như vậy về nó.

Con ngựa của Tiểu Minh dũng mãnh lao về phía trước, thỉnh thoảng lại hí lên những tiếng phấn khích và vượt lên trước con ngựa của nàng tiên. Có lẽ nó đã chán với việc ngày này qua ngày khác phải chạy theo con ngựa thần. Dường như con ngựa thần của nàng tiên cũng cảm thấy có kẻ muốn thách thức mình, nó cũng hí vang rồi đuổi theo.

Đôi ngựa phi nhanh về phía trước, vượt qua hết cánh rừng này đến cánh rừng kia, chiều hôm đó đôi ngựa đã chạy được một quãng đường dài bằng cả tuần trước gộp lại.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên, Tiểu Minh thức dậy gần như đồng thời với nàng tiên. Cậu nhìn sang bên thấy nàng vẫn ngồi im bên cạnh con ngựa thần, hướng mắt về phía vầng thái dương đỏ rực rỡ mới mọc lên ở phía đông. Có lẽ nàng đang thần giao cách cảm với thần Mặt Trời, cha của dân tộc Tiên.

Tiểu Minh đứng dậy và bước tới nơi con ngựa già đang nằm. Nó quặt đầu lại chúc vào chân sau ngủ ngon lành. Có lẽ hôm qua nó đã cố gắng hết sức nên hôm nay dậy muộn. Tiểu Minh không định đánh thức con ngựa dậy, nếu nó muốn ngủ tiếp thì nó cứ ngủ, nàng tiên có lẽ sẽ không phàn nàn gì về điều này. Tiểu Minh ngồi xuống bên cạnh, đưa tay ra khẽ ve vuốt cái cổ to bè của con ngựa. Một cảm giác lạnh lẽo từ cái cổ của con ngựa lan ra khắp người làm cậu rùng mình rụt tay lại. Cậu sợ hãi nhìn con ngựa già và mường tượng ra một điều khủng khiếp.

– “Mày chỉ ngủ thôi đúng không?”

Tiểu Minh khẽ hỏi nhưng cái cảm giác sợ hãi thì mỗi lúc một tăng lên, sự lạnh giá từ cái cổ của con ngựa truyền đến cơ thể cậu dường như không thể nào dập tắt được mà thấm dần vào từng giác quan của cậu.

– “Mày chỉ ngủ thôi phải không? Hôm qua, mày còn dũng mãnh lắm mà?”

Tiểu Minh băn khoăn tự hỏi và đưa tay ra lay mạnh con ngựa, nó vẫn lằm im không có một biểu hiện gì, không một cái vẫy tai, hay lúc lắc nhẹ cái đầu với vẻ lười biếng như thường ngày.

Tiểu Minh run lên khi nghĩ đến một hiện thực nghiệt ngã, cái chết đã phủ bóng đêm xuống đôi mắt của con ngựa già. Cậu đứng im lặng nhìn con vật thân thiết nhất với mình đã thuộc về một thế giới khác, thế giới nào đó không thuộc về cậu. Tiểu Minh nhìn con ngựa và chìm vào trong những kỉ niệm với con ngựa già xưa của cậu từ thuở nó chỉ là một con ngựa bé nhút nhát cho đến khi nó trở thành một con ngựa choai choai dũng mãnh và rồi dần trở thành một con ngựa già lười nhác, chỉ suốt ngày ở trong chuồng nhai cỏ.

Trống vắng, hụt hẫng nhưng nhẹ nhõm chứ không như cảm xúc lúc chứng kiến cái chết của chú khỉ Còi. Cái chết của Còi thật thê thảm còn con ngựa già sún răng thì chỉ như là ngủ, nó như ngủ mãi mãi với vẻ yên bình. Cậu khẽ nói với con ngựa:

– Mày đã hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ thì hãy ngủ đi nhé! Sẽ không ai đánh thức mày dậy nữa!

Nàng tiên định bước lên lưng con ngựa thần thì chợt nhìn thấy Tiểu Minh đang đứng im lặng trước con ngựa già. Nàng nhìn con ngựa, dù trông nó như đang ngủ nhưng cũng có thể đoán được điều gì đã xảy ra. Nàng bước tới bên cạnh Tiểu Minh.

– Nó chỉ ngủ… – Tiểu Minh nói khẽ nói với nàng tiên – nó chỉ ngủ thôi phải không?

Nàng tiên nhìn Tiểu Minh và im lặng.

Sau đó, Tiểu Minh chặt lấy một vài cành cây xanh, phủ lên mình con ngựa. Trong cuộc hành trình này, hai con vật thân thiết nhất với cậu giống như hai người bạn đã vĩnh viễn ra đi.

Dường như con ngựa thần cũng nhận thấy điều gì đó xảy ra với bạn đồng hành với nó, nó tiến đến khẽ cúi đầu chúc cái sừng nhọn về phía trước để tỏ lòng tưởng nhớ của mình. Nàng tiên Leni bước tới và thì thầm điều gì đó với con ngựa thần. Con ngựa hí lên một lúc và ngúc ngoắc cái đầu tỏ vẻ phản đối nhưng cuối cùng nó cũng ngoan ngoãn nghe theo. Nó lùi lại cúi đầu chào nàng tiên và Tiểu Minh, rồi từ từ dang rộng đôi cánh như phô diễn hết vẻ kiêu hãnh của mình rồi lao vút lên không trung, dần mất hút trong ánh nắng mặt trời. Tiểu Minh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu nhìn nàng tiên như dò hỏi. Nàng tiên khẽ cười và nói:

– Hoàng tử xứ sở Hòa Bình, chúng ta hãy đi thôi!

Nam Minh

Exit mobile version