Đại Kỷ Nguyên

Cải bây giờ còn vàng nữa không em, khi vạt nắng cuối ngày dần héo úa?

Thơ, là tiếng lòng của người thi sĩ. Khi kết hợp với thể thơ được dung luyện qua năm tháng cuộc đời, thì thơ có khả năng đưa người đọc thăng hoa. Bản thân thi sĩ, cảnh giới tinh thần của họ có lẽ cũng đã ngấm vào từng câu từng chữ, cho dù độc giả có cảm thụ được đến bao nhiêu, người thi sĩ cũng vẫn hạnh phúc trong những vần điệu của riêng mình.

Cải bây giờ còn vàng nữa không em
Khi vạt nắng cuối ngày dần héo úa
Tháng ngày qua dịu dàng như dải lụa
Và em qua cũng nhè nhẹ bên đời.

Gió thì thầm ru tiếng hát lả lơi
Mang nỗi nhớ về ngày xưa tươi đẹp
Mộng mơ ơi một thời mang tim ép
Đã qua rồi: có tìm lại được không?

Cải bây giờ còn vàng nữa không em. Khi vạt nắng cuối ngày dần héo úa. (Ảnh: Missviet.com)

Tháng ba xưa khi cải mới lên ngồng
Màu vàng trăng hoà mây trời lấp lánh
Hoa cải nay vắng em buồn hiu quạnh
Thiếu tiếng cười thiếu ánh mắt đắm say.

Ngơ ngẩn lòng ngỡ em cạnh đâu đây
Chợt bừng tỉnh – chỉ mỗi mình bên cải
Mùa sang mùa cho lòng thêm hoang hoải
Nhớ một mùa và nhớ dáng em tôi.

Tháng ba xưa khi cải mới lên ngồng. Màu vàng trăng hoà mây trời lấp lánh. (Ảnh: Mytour)

Thanh Bình

Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn mà chuyên mục Nghệ Thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Exit mobile version