Đại Kỷ Nguyên

Theo đuổi hạnh phúc chưa chắc khiến bạn cảm thấy hạnh phúc đâu!

Chúng ta thường mải miết tìm kiếm thú vui từ bên ngoài, cố thay đổi những sự kiện xảy ra quanh mình để đạt được hạnh phúc không biết rằng, hạnh phúc ở trong chính cách chúng ta nhìn nhận cuộc sống. Nó là thứ được tạo ra từ trong nội tâm của chúng ta. Dưới đây là chia sẻ của một người đã nhận ra rằng muốn thay đổi cuộc sống thì cần thay đổi chính mình.

8 years ago, I got a phone call in the middle of the night. It was my mom calling from Riverside Hospital Toronto. “Come home, your dad’s dying”. I raced to the airport. When I get to the hospital, my dad was still alive. His eyes were open but he didn’t have a lot of life left in him. So my family gathered in, and say goodbye to him and we thought that this was it. But my dad, whose motto in life was “Never give up”, just wasn’t ready to give up.

8 năm trước, tôi nhận được một cuộc gọi lúc nửa đêm. Mẹ tôi gọi từ bệnh viện Riverside ở Toronto. Bà nói “Về nhà đi con, bố con sắp mất rồi”. Tôi chạy ngay ra sân bay. Khi tới bệnh viện, bố tôi vẫn còn sống. Mắt ông vẫn mở nhưng ông không còn nhiều sức lực. Gia đình tôi quây quần lại, để nói lời từ biệt với ông và chúng tôi nghĩ mọi chuyện đã hết hy vọng. Nhưng cha tôi, luôn có phương châm sống là “Không bao giờ bỏ cuộc”, ông chưa sẵn sàng từ bỏ cuộc sống này.

Ảnh: Adobe Stock

It was the first time in a long time; we had been together as a family. He just wanted to be together with all of us, so he hung on. Have you ever watched a person starve to death? Now imagine that person’s your dad. My dad was my person growing up. He taught me how to ride a bike, how to swim, how to paddle a canoe, how to ski down a mountain. He picked me up at the side of the road. When I ran away with my little blue suitcase as a little girl, and when I was having a bad day take me to Baskin – Robbins, for our favorite Rocky Road ice cream.

Đó là lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài; chúng tôi đã ở bên nhau như một gia đình thực sự. Bố tôi chỉ mong muốn được gặp tất cả chúng tôi, nên ông đã cố gắng đợi. Bạn đã bao giờ chứng kiến một người chết vì đói chưa? Và giờ hãy tưởng tượng rằng người đó là bố bạn. Bố là người đã nuôi tôi khôn lớn. Ông dạy tôi đi xe đạp, dạy tôi bơi, dạy cách chèo xuồng, dạy tôi leo núi. Đón tôi ở bên đường khi tôi đang bỏ đi cùng với chiếc va ly xanh nhỏ khi tôi còn là một cô bé con, và khi tôi có một ngày tồi tệ, ông đưa tôi tới Baskin – Robbins, để ăn món kem Rocky Road mà tôi rất thích.

We watch him, as he went from the man that we knew to someone that was on his way out, and slowly, he deteriorated in front of our eyes. On what would be the last night of his life. I slept in his hospital room. In the middle of the night, when the nurse came to check on him, he work up and the curtain were drawn open, and there was a full moon in the sky. My dad just laid there, looking at it. I sat up, and I held his hands, and I told him all the things that i wanted to say. I told him that i was sorry, “I’m sorry to running away to the other side of the world,” and I was sorry that I wasn’t there for him.

Chúng tôi nhìn lại, từ khi ông còn là một người đàn ông mà chúng tôi vẫn biết cho tới một người sắp mất đi sự sống, và nhẹ nhàng hình dung ông đang ra đi ngay trước mắt chúng tôi. Tôi ngủ lại trong phòng bệnh viện. Vào nửa đêm khi y tá tới kiểm tra ông, ông đã tỉnh dậy và cửa rèm được mở ra, và đó là một đêm trăng tròn. Bố tôi chỉ nằm đó, nhìn lên trời. Tôi ngồi đây, và nắm tay ông, tôi nói với ông tất cả những điều tôi muốn nói. Tôi nói rằng tôi xin lỗi, “Con xin lỗi đã trốn chạy sang nửa bên kia thế giới,” và tôi đã không ở đó cùng ông.

Even though he couldn’t talk, he squeezed my hand and he looked at me, and I knew that I was forgiven. The next day, with my brother and my mom and I holding his hands, my dad took his last breath. That week together, and my dad’s death had changed my life. Two weeks later, I was on another plane, taking another job. I lived in 10 countries in 10 years, I saw the sun rise from the summit of Mount Kinabalu, I went to the Arctic and I saw herds of wild musk ox and I swam with crocodiles.

Mặc dù vậy ông không thể nói, ông xiết chặt tay tôi và nhìn tôi, và tôi biết rằng tôi đã được tha thứ. Ngày hôm sau, khi  anh trai tôi, mẹ và tôi cùng nắm tay ông, bố tôi đã trút hơi thở cuối cùng. Những việc xảy ra trong tuần đó, và cái chết của bố đã thay đổi cuộc đời tôi. Hai tuần sau, tôi đã lên máy bay và đi tìm một công việc khác. Tôi đã sống ở 10 quốc gia trong 10 năm, tôi đã ngắm nhìn hoàng hôn từ đỉnh núi Kinabalu, tôi đã tới Bắc Cực và nhìn thấy đàn bò xạ hương hoang dã và tôi cũng đã bơi cùng cá sấu.

Ảnh: pixabay.com

All of those things were amazing, but none of them changed my life. It’s temporary change, isn’t real change. Then four years ago, I was walking, and a firefly flew right up in front of me. I hadn’t seen a firefly since my dad died. I was totally stunned, and I stuck up my finger, and the firefly landed right on my tip of my finger. I was so socked, I completely forgot where I was, and I said, “ Dad?”.

Mặc dù những điều này thật tuyệt, nhưng chúng không hề thay đổi cuộc sống của tôi. Bởi vì thay đổi nhất thời, không phải là thay đổi thật sự. Bốn năm trước, khi tôi đang đi bộ, một con đom đóm bay ngang qua trước mặt tội. Tôi không nhìn thấy đom đóm kể từ khi bố tôi mất. Tôi hoàn toàn bị choáng, và tôi dơ tay lên, con đom đóm đậu ngay trên đầu ngón tay của tôi. Tôi đã rất kinh ngạc, tôi hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, và tôi bất giác nói, “Bố đấy ư?”

Of cause it wasn’t him. As soon as I said that, it was gone and it didn’t matter. I thought to myself, “what if it’s not about all those moments?” What if the moment that changes everything is just the moment that I decided to change?” I spent whole life chasing something outside of myself. It wasn’t that my life wasn’t good. It’s just that happiness, real happiness always felt like it was right around the corner.

Tất nhiên không phải ông ấy. Ngay khi tôi nói, nó đã bay đi và điều đó không quan trọng. Tôi tự nhủ “điều gì sẽ xảy ra nếu không có những khoảnh khắc này? Sẽ ra sao nếu một khoảnh khắc thay đổi mọi thứ chỉ đơn giản trong một khoảnh khắc mà tôi đã quyết định thay đổi?” Tôi đã dành cả cuộc đời để đeo đuổi những thứ ở bên ngoài bản thân mình. Không phải là cuộc sống của tôi không tốt. Mà chỉ là hạnh phúc, hạnh phúc thật sự đó luôn cảm thấy rằng nó mắc kẹt đâu đó trong góc tường.

But everything changed for me. When I decided to stop chasing happiness from outside, I decided to stop looking all over the world for a moment or an experience or a person to change my life and I decided to create that change myself. The moment I decided to change my life is the moment that my life began to change.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi đối với tôi. Khi tôi quyết định dừng theo đổi hạnh phúc từ bên ngoài, tôi quyết định dừng tìm kiếm quanh thế giới một khoảnh khắc hay một trải nghiệm hay một người nào đó để thay đổi cuộc đời tôi và tôi quyết định tạo nên sự thay đổi cho chính mình. Khoảnh khắc tôi quyết định thay đổi cuộc đời tôi chính là khoảnh khắc cuộc đời tôi bắt đầu thay đổi.

Video: The Daily Goalcast

Thiên Cầm (Tổng hợp)

Exit mobile version