Đại Kỷ Nguyên

Bức thư của cụ bà 83 tuổi gửi bạn thân khiến nhiều phụ nữ trẻ phải suy ngẫm

Phải chăng chúng ta đang quá bận rộn chìm đắm trong một vở diễn lớn của cuộc đời mà quên đi rằng nó sẽ có lúc kết thúc. Mahatma Gandhi đã từng nói rằng “Hãy sống như thể ngày mai bạn sẽ chết”. Một cụ bà 83 tuổi đã thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng với một lá thư rất dung dị nhưng thể hiện sự trân trọng từng phút giây tồn tại trên cuộc đời.

Dưới đây là nội dung bức thư:

Dear Bertha,

I’m reading more and dusting less. I’m sitting in the yard and admiring the view without fussing about the weeds in the garden. I’m spending more time with my family and friends and less time working.

Bertha thân mến,

Tôi đang đọc sách nhiều hơn và ít vướng bận hơn. Tôi đang ngồi trong sân, ngắm nhìn mọi thứ mà không hề bận tâm về đám cỏ dại. Tôi đang dành nhiều thời gian cho gia đình và bạn bè hơn cũng như làm việc ít hơn.

Whenever possible, life should be a pattern of experiences to savor, not to endure. I’m trying to recognize these moments now and cherish them.

Bất cứ khi nào có thể, cuộc sống nên là những trải nghiệm để thưởng thức chứ không phải là chịu đựng. Tôi đang cố gắng nhận ra những khoảnh khắc ấy và quý trọng chúng.

I’m not “saving” anything; we use our good china and crystal for every special event such as losing a pound, getting the sink unstopped, or the first Amaryllis blossom.

Tôi không tiết kiệm bất cứ thứ gì; chúng tôi dùng những đồ sứ và thủy tinh đẹp đẽ cho những sự kiện đặc biệt như thể chúng sẽ mòn đi cả pound vậy, chúng được rửa liên tục, và cả những đóa hoa Amaryllis đầu tiên mới nở nữa.

I wear my good blazer to the market. My theory is if I look prosperous, I can shell out $28.49 for one small bag of groceries. I’m not saving my good perfume for special parties but wearing it for clerks in the hardware store and tellers at the bank. Someday” and “one of these days” are losing their grip on my vocabulary. If it’s worth seeing or hearing or doing, I want to see and hear and do it now.

Tôi mặc chiếc áo blaze đẹp để đi chợ. Nguyên tắc của tôi là nếu trông tôi có vẻ rủng rỉnh, tôi có thể bỏ ra 28.49 USD cho một túi đồ tạp hóa nhỏ. Tôi không để dành những lọ nước hoa đắt tiền cho những buổi tiệc nữa, mà tôi dùng chúng khi đi mua sắm ở cửa hàng điện máy và đến ngân hàng giao dịch. Hai từ “một ngày nào đó” và “một trong những ngày ấy” đã biến mất trong từ điển của tôi. Nếu có điều đáng để xem, nghe và làm thì tôi muốn thực hiện điều đó ngay bây giờ.

Ảnh: https://kanesladen.com

I’m not sure what others would’ve done had they known they wouldn’t be here for the tomorrow that we all take for granted. I think they would have called family members and a few close friends. They might have called a few former friends to apologize and mend fences for past squabbles. I like to think they would have gone out for a Chinese dinner or for whatever their favorite food was. I’m guessing; I’ll never know.

Tôi không biết người khác sẽ làm những gì nếu họ biết rằng mình có thể sẽ không còn ở đây vào ngày mai, điều mà chúng ta đều cho là hiển nhiên. Tôi nghĩ rằng họ sẽ gọi cho gia đình và một vài người bạn thân. Họ sẽ gọi để xin lỗi những người bạn cũ và xóa nhòa khoảng cách vì những cuộc cãi vã trong quá khứ. Tôi cho rằng họ sẽ ra ngoài để ăn một bữa ăn Trung Hoa hoặc bất cứ món ăn nào mà họ thích. Tôi đoán thế, tôi không chắc nữa.

It’s those little things left undone that would make me angry if I knew my hours were limited. Angry because I hadn’t written certain letters that I intended to write one of these days. Angry and sorry that I didn’t tell my husband and parents often enough how much I truly love them. I’m trying very hard not to put off, hold back, or save anything that would add laughter and luster to our lives. I’m trying very hard not to put off, hold back, or save anything that would add laughter and luster to our lives.

Đó là những điều nhỏ nhặt còn sót lại mà sẽ khiến tôi nhức nhối nếu tôi biết rằng thời gian của mình chỉ còn lại rất ít. Tôi giận bởi vì tôi đã không viết được những lá thư mà tôi muốn viết. Tôi giận và cảm thấy có lỗi vì mình đã không nói với chồng và bố mẹ thường xuyên hơn rằng tôi yêu họ nhiều như thế nào. Tôi đang cố gắng hết sức để không trì hoãn, kìm hãm hoặc để dành bất cứ thứ gì có thể mang đến tiếng cười và sự tươi sáng cho cuộc sống của chúng ta.

Ảnh: ohay.tv

And every morning when I open my eyes, I tell myself that it is special. Every day, every minute, every breath truly is a gift from God. Perhaps our life turned out to be a song different from what we wanted. But as long as we are here, we still can dance. Do you also tend to race through every single minute of your life? Share your opinion in the comments below, and let’s find our way to harmony together!

Và mỗi buổi sáng khi mở mắt dậy, tôi tự nhủ rằng điều này rất đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi một hơi thở thật sự là món quà từ Thượng Đế. Có lẽ cuộc sống sẽ là một bản nhạc không như ý. Nhưng miễn là chúng ta còn tồn tại nơi đây, chúng ta vẫn có thể nhảy múa. Bạn có định chạy đua với cuộc đời trong từng phút từng giây? Hãy chia sẻ quan điểm của bạn nhé, và để chúng ta cùng tìm cách sống sao cho hòa hợp cùng nhau.

Thiên Cầm (Tổng hợp)

Exit mobile version