Tôi đến Sài Gòn vào những ngày giữa tháng 3, cảm giác đầu tiên khi đặt chân đến thành phố này “nhớ Hà Nội quá”. Sài Gòn vừa nắng vừa nóng, chẳng dễ thương như người ta vẫn nói chút nào! Thế nhưng, chỉ sau 2 tuần ở đây, tôi đã hiểu thế nào là tấm lòng người Nam Bộ.

Chuyện của chú xe ôm thật thà

Hôm bắt xe buýt đến trường đứa bạn chơi, tôi gặp một chú xe ôm dễ thương vô cùng.

– Mày đi đâu chú chỉ xe buýt cho đón?

Được hỏi bất ngờ, tôi quay sang lúng túng:

– Dạ con muốn đến đại học Hoa Sen bên quận 3 thì đón xe số mấy chú?

– Rồi. Đứng đây đợi xíu có xe 02 tới rước liền.

Người Sài Gòn thật thà mà thân thiện đến lạ. (Ảnh sưu tầm từ Facebook)

– Con cảm ơn. Mà chú chỉ đường cho con rồi còn ai đi xe của chú nữa?

– Tụi sinh viên nghèo thì tiền đâu mà đi xe ôm. Đi xe buýt cho rẻ… Nói thật là chú thích mấy đứa học cao lắm. Chú có thằng con chắc cỡ tuổi mày, cũng đón đưa dạy dỗ mong nó đậu đại học, có công ăn việc làm đàng hoàng như người ta. Học đến cấp 3 cái nó cúp học theo mấy thằng du côn trong xóm quậy phá, rồi bỏ nhà đi một mạch mấy năm nay chưa thấy về.

Ánh mắt chú đượm buồn, tôi cũng không biết nói gì nên đành im lặng. Trầm ngâm một lúc, chú hỏi tôi:

– Con là người Bắc vô đây hả?

– Dạ, con vô chỗ bạn chơi mấy hôm rồi về chú

Chú có vẻ đăm chiêu:

Tụi dân Bắc kỳ lắm! Nhiều lúc chỉ đường cho mà khinh lơ, đi te te một nước luôn. Chắc tưởng lừa gạt kêu đi xe ôm hay gì. Xe ôm ai đi thì chú chở, hơi đâu rảnh mà đi lừa.

Tôi ngại ngùng không nói được gì, chỉ biết cười trừ.

Tôi đã thấy tấm lòng người Sài Gòn trong những người lạ ngoài phố (Ảnh sưu tầm từ Facebook)

– Xe tới rồi kìa. Lên xe nhanh đi không đứng đây chết nắng.

Tôi nói vội câu cảm ơn chú rồi bước nhanh lên xe. Người Sài Gòn thật thà mà thân thiện đến lạ.

Chuyện cô tiếp viên xe buýt thương người

Đây là câu chuyện tôi tình cờ được chứng kiến trên chuyến xe buýt vào một buổi sáng đẹp trời.

Lúc đó vào khoảng gần 7 giờ sáng, xe buýt đông nghẹt, phần lớn là học sinh, sinh viên và người lao động. Khi xe chạy qua Cầu vượt Quang Trung, có 1 em học sinh tiểu học bước lên. Em nhanh chóng chọn chỗ ngồi gần cửa, khuôn mặt có vẻ lúng túng và lo lắng. Chắc do ngủ quên nên đi học trễ, hoặc vừa bị mẹ la nên nhìn điệu bộ buồn thiu.

Khi cô tiếp viên xe buýt bước xuống xé vé, em nhìn cô rồi lắp bắp:

– Con bỏ quên tiền rồi cô ạ.

Cô tiếp viên bỏ qua, nói nó đợi để cô đi xé vé cho người khác trước. Sau đó, cô quay lại hỏi chuyện. Tôi định mua cho em ấy vé xe, thì cô tiếp viên nói:

– Một ngày đi học mẹ con cho bao nhiêu? ” .

Em học sinh lễ phép đáp:

– Dạ 5.000. Đi học 2 chuyến là 4.000, còn 1.000 uống nước ạ

Cô tiếp viên hỏi tiếp:

– Thế tiền ăn sáng, ăn vặt thì sao:

Em học sinh trả lời:

– Dạ con ăn cơm mẹ nấu ở nhà. Học xong thì trưa về nhà ăn cơm chứ không có tiền ăn vặt ạ.

(Ảnh minh họa: baoquangninh.com.vn)

Cô tiếp viên không nói không rằng, đi lên phía chỗ lái xe rồi mang 1 bịch xôi nhỏ xuống cho em học sinh và 20.000. Em học sinh ngạc nhiên, nói không nhận, vì cô đã cho đi nhờ xe miễn phí rồi. Có gì con sẽ mượn tiền bạn. Cô tiếp viên ôm em học sinh vào lòng, mắt rơm rớm lệ:

– Cô cũng có con ngang tuổi con, nên cô thương con lắm, lo học tốt và ăn sáng cho no con nhé.

Tôi thấy sống mũi mình cay cay. Hành động của cô tuy nhỏ, nhưng tấm lòng của cô thì rộng lớn vô cùng.

Trần Phong (ST)

Xem thêm: