Mẹ mất vì COVID-19 đã 20 ngày, Nguyễn Mộc Quế Anh (9 tuổi, ngụ Q.1, TP.HCM) được hàng xóm nhà đối diện đón về nuôi dưỡng. Nhiều lần không kìm được nỗi nhớ, bé gái mồ côi nhìn sang nhà cũ gọi “mẹ ơi”, nghe mà xót thấu tâm can.
Hơn chục năm trước, chị Nguyễn Thị Dạ Thảo (45 tuổi) thuê nhà trọ trong hẻm 258 đường Trần Hưng Đạo, Q.1. Quế Anh được các bà, các cô trong hẻm cưng như con cháu trong nhà. Riêng bà Hồ Thị Chào (56 tuổi, nhà đối diện) có món gì ngon đều gọi Quế Anh sang ăn cùng. Dần dà, em được vợ chồng bà Chào xem như cháu chắt trong nhà.
Bà Chào cho hay chị Thảo trước đây làm nhân viên ở đường Bùi Viện, thu nhập đủ trang trải cuộc sống. Từ năm 2020, dịch COVID-19 xuất hiện khiến công việc của chị bắt đầu bị ảnh hưởng, bữa đi làm bữa không. Để có tiền đóng nhà trọ, nuôi con ăn học, chị Thảo phụ giúp việc nhà theo giờ, giác hơi tại nhà… “Mấy năm trước, ba mẹ Quế Anh chia tay, ba nó về lại Đồng Tháp, lâu lâu ghé Sài Gòn đón nó đi chơi. Đặc thù công việc của mẹ nó hay làm về khuya nên tôi lo cho Quế Anh ăn, ngủ”, bà Chào kể trên báo Thanh Niên.
Khoảng giữa tháng 8.2021, chị Thảo mắc COVID-19 và không qua khỏi. “Nghe tin mẹ mất, Quế Anh òa lên khóc, ai nhìn cũng thương đứt ruột. Gia đình bà Chào quyết định đem cô bé về nuôi.
Dù được bà Chào chăm sóc và yêu thương như con cháu trong nhà nhưng Quế Anh vẫn không nguôi ngoai nỗi đau mất mẹ
Quế Anh cho biết ngày còn mẹ, em thường chạy qua chạy lại giữa hai nhà, đồ đạc cũng để cả ở hai bên nên muốn ngủ ở đâu cũng được, em cũng luôn nghĩ bà Chào là ngoại của mình. Trên bàn học của em, ngoài chiếc smartphone để học online còn có một chiếc điện thoại Nokia đời cũ, bể màn hình, phần thân nứt toác. “Trong này có nhiều ảnh của con với mẹ và ảnh con ngày nhỏ lắm, mà con mở nó hết lên rồi”, Quế Anh buồn buồn nói.
Những ký ức cùng mẹ cứ vậy hiện dần trong tâm trí của em qua từng bức ảnh vỡ nét. Em bộc bạch: “Lần cuối con ngủ với mẹ chắc lâu lắm rồi. Nhớ mẹ, con không giấu được nên hay khóc, nhất là buổi tối. Bà thấy vậy an ủi, nói con khóc thì mẹ sẽ “vướng bận không đi được” nên con xem ảnh để cố quên đi”.
Cô bé mất cả cha mẹ ông bà trong 1 tháng
Chưa nguôi cú sốc khi cha ra đi đột ngột, Mai Khanh (14 tuổi, ở H.Bình Chánh, TP.HCM) lại mất mẹ và ông bà ngoại vì COVID-19. Một mình trong căn nhà hiu quạnh, nước mắt em giàn giụa sau những giấc mơ gặp cha mẹ còn dang dở…
Trong một tháng ngắn ngủi, Khoảng sân nhà ba thế hệ ngày nào còn rộn ràng tiếng nói cười, giờ đây không khí im ắng bao trùm, người ở lại lặng nhìn các hũ cốt đặt ở bàn thờ
Ông Nguyễn Thanh Hùng (49 tuổi, cậu tư của Khanh) cho biết trên Tuổi trẻ, cả gia đình ba thế hệ dựng nhà sát nhau cùng sinh sống mấy chục năm qua. Từ khi cha mẹ em Khanh mất đột ngột vì COVID-19, gia đình ông Hùng cùng cậu út ở sát bên ngày ngày nấu cơm mang sang, nhắc nhở động viên em thắp nhang cho cha mẹ, tự lo các sinh hoạt cá nhân. Khanh trí tuệ chậm chạp hơn bạn bè đồng trang lứa, năm lớp 2 em học lại ba lần vẫn không lên lớp được nên nghỉ học, phụ mẹ công việc nhà.
Được biết, đầu tháng 7 cả nhà Khanh về Long An cùng cha chăm cô ruột bệnh già yếu, không lập gia đình. Được vài hôm thì cha Khanh mệt, một sáng sớm thấy cha nằm sấp, Khanh gọi mẹ cùng tới lật cha lên thì ông đã ra đi từ lúc nào…
Trước khi Khanh và mẹ về thì cha em ở cùng ông Chín 2 ngày. Sau này thấy mẹ con Khanh về lại Sài Gòn có triệu chứng, ông Chín (dượng của ba bé Khanh) mới đi xét nghiệm và kết quả dương tính, sau đó ông cũng mất.
“Công an gọi đội mai táng đến để lo hậu sự, mẹ vẫn chưa hết sốc vì cha ra đi quá đột ngột nên quay trở về TP.HCM. Được vài hôm thì mẹ mệt và khó thở, người nhà đưa mẹ đi viện xét nghiệm mới biết mẹ nhiễm COVID-19. Trước khi đi viện mẹ còn dặn em ở nhà tự lo, mai mốt hết bệnh mẹ về, mà mẹ đi luôn không về nữa”, Mai Khanh nức nở.
Khanh kể lại dù em không còn nhỏ nhưng lúc nào cũng được cha mẹ nhường đồ ăn ngon, lo cơm nước, hết quần áo mặc em lại mè nheo mẹ đi giặt đồ giúp, rồi hai mẹ con cùng phơi đồ.
“Giờ thì em phải ăn cơm một mình, tự giặt đồ, phơi đồ cũng chỉ còn đồ của em thôi. Đi ra đi vào nhìn thấy ảnh gia đình, chiếc máy may của mẹ, làm gì cũng trống rỗng, cô đơn và nhớ cha mẹ hết. Những đêm ngủ em thường mơ thấy cha mẹ, cả nhà nói cười, nhưng bừng tỉnh dậy thì chỉ có một mình em. Nhớ cha mẹ em lại khóc nhưng ráng nằm ngủ tiếp, rồi lại thấy hình ảnh mẹ… Bây giờ em chỉ có thể gặp mẹ trong những giấc mơ mà thôi”, Khanh nghẹn ngào.