Vì gieo thiện quả Trương Quân đã nhận được thiện báo. Đúng là luật nhân quả xưa nay chưa sai bao giờ! Anh cứu lợn một lần, lợn rừng đã xuất hiện kịp thời cứu sống anh.
Ở một ngôi làng nọ có một người tên là Trương Quân, không cha không mẹ, lớn lên dưới sự đùm bọc của dân làng. Cậu bé Trương ngày nào giờ đã trưởng thành. Từ khi còn nhỏ, anh đã theo chân bác thợ săn lên núi để săn bắt muông thú. Tài nghệ săn bắn của anh dần nổi tiếng gần xa. Có thể nói anh là một người tiễn thuật thiện xạ. Năm 30 tuổi, vì muốn dành dụm tiền cưới vợ, Trương Quân đã lên núi săn bắt nhiều hơn.
Một hôm, Trương Quân vào rừng săn bắt, anh nghe thấy tiếng lợn gào thét thảm thiết, tiếng thét để lộ sự thê lương ai oán. Anh vội tìm đến và nhìn thấy một lợn mẹ đang phủ phục bên cạnh lùm cây, chân sau bị thương rất nặng, máu chảy đầy đất, giãy giụa không nổi. Trương Quân cũng không biết chiếc bẫy đặt ở nơi này là của nhà ai.
Bình thường, người thợ săn sẽ không quan tâm đến con vật bị mắc bẫy, khi nó không phải của mình. Nhưng Trương Quân nhìn thấy và phát hiện ra con lợn rừng này đang mang thai. Nhớ lời bác thợ săn dạy, cho dù là loài động vật nào đi nữa, chỉ cần chúng còn cần sự chăm sóc của mẹ thì nên thả nó ra. Nếu cứ cố bắt thì người đó sẽ tạo nghiệp chướng to lớn.
Lợn rừng quay mặt lại nhìn thấy có người, hai mắt nó rơi lệ, dường như nó biết rằng sinh mệnh của nó sắp kết thúc. Trương Quân nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền cảm thấy rất thương tâm và không biết phải làm thế nào cho đúng. Anh suy nghĩ một lát rồi nhìn xung quanh, thấy không có người, anh thả con lợn này cũng không ai biết. Bởi vì anh nghĩ, nếu ai đó biết anh thả con lợn này thì người ta sẽ tìm anh gây phiền phức.
Cuối cùng anh quyết định mở bẫy và băng lại vết thương cho lợn rừng. Sau đó anh khua tay nói: “Đi đi! Đi đi! Hãy coi như chưa nhìn thấy ta nhé!”
Thấy trời sắp tối, Trương Quân cũng không còn tâm để săn bắn. Anh trở về nhà sau một buổi đi săn nhưng không bắt được gì.
Vì thả con mồi của người khác, nên trong lòng anh cảm thấy không yên. Sợ bị mọi người phát hiện, anh đã cố gắng mỉm cười. Sau nửa năm, vào lúc 3 giờ sáng cuối tháng 9, thôn làng nơi Trương Quân đang chìm sâu trong giấc ngủ. Đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa dữ dội cùng với tiếng kêt rít thảm thiết, khiến Quân bừng tỉnh. Quân chạy ra cửa xem thử, thì ra là lợn mẹ xưa anh cứu cùng đàn con xuất hiện trước nhà anh.
Trương Quân đang định tiến lên ôm nó, lợn mẹ bỗng tỏ thái độ khác thường, giãy giụa khỏi tay anh, lo lắng kêu to. Thấy chàng trai không hiểu ý mình, lợn mẹ chạy vòng vòng về phía dãy núi đằng sau. Vương quay đầu lại nhìn, thì phát hiện dãy núi lớn đang sạt lở, những tảng đá lớn trên núi đang không ngừng lăn xuống.
Lợn mẹ gắng sức kéo ống quần của Quân, ngụ ý là bảo anh hãy chạy cho mau. Quân cuối cùng đã hiểu rõ tính nguy hiểm, anh vội chạy về đến từng nhà từng một mà hô lớn lên.
Toàn thôn có bảy hộ gia đình với tổng cộng hơn ba mươi người vừa chạy ra khỏi nhà, thì những tảng đá to lớn liền lăn xuống, phá hủy hết toàn bộ thôn làng. Rất nhiều người trong làng đã khóc: Nguy hiểm quá, nếu như không có chú lợn đến cứu, thì cả thôn đã cầm chắc cái chết. Thôn dân đã được cứu sống, tìm kiếm “ân nhân” cứu mạng mình. Họ chỉ thấy lợn mẹ cùng đàn con đã chạy vào đám cây mất dạng từ xa.
Câu chuyện như thức tỉnh người thế gian khôi phục lòng lương thiện, từ bỏ nghiệp sát. Hãy phóng sinh, bởi vì phóng sinh động vật vốn cũng là phóng sinh sinh mệnh, cứu mạng người khác chẳng khác nào cứu mạng của mình, phóng sinh, lợi ích vô cùng, công đức không thể nào tưởng tượng nổi.
San San
Xem thêm: